Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 72



Tiểu Tứ sinh ra có một gương mặt vô tội, nhìn qua vô cùng thuần lương vô hại, cho nên để hắn làm thư đồng của Vệ Lam, cùng tiểu Ngũ một ở trong tối một ở ngoài sáng, hôm nay có người trở về báo tin.

“Đại nhân, Vệ tú tài kia thật sự là một nhân tài!” Tiểu Ngũ hưng phấn nói.

Từ mấy ngày trước khi bắt đầu vũ hội, mấy châu huyện lân cận Tuấn Ninh phủ thành xuất hiện rất nhiều gương mặt từ nơi khác tới, trời nam biển bắc, dần dần náo nhiệt lên.

Có người là đơn thuần tới chơi, cũng có người hướng về phía tiền thưởng cùng tên tuổi dự thi, cũng mặc kệ mục đích gì, dù sao cũng phải suy xét ăn, mặc, ở, đi lại. Không ít bá tánh đem sân không dùng hoặc là khẩn trương vội vàng quét tước phòng ở để bỏ ra cho thuê, kiếm thêm tiền lẻ trợ cấp gia đình.

Nguyên lai hôm qua Vệ Lam lấy danh nghĩa thư sinh ra ngoài học tập thuê một sương phòng cách vách của đám lừa đảo, khi ra cửa vừa lúc đối diện bốn người kia. Nữ lừa đảo tên là Lệ Nương kia thấy hắn tuổi trẻ tuấn tú lại văn nhã, là mỹ nam tử bình thường khó gặp, không khỏi nhìn nhiều vài lần, dáng vẻ hết sức kệch cỡm cùng yêu mị.

Vệ Lam thứ nhất sợ gây sai lầm, thứ hai lo lắng đánh mất mấy nén bạc trước khi đi Bàng Mục cường ngạnh đưa cho, vốn là có chút khẩn trương, bị nàng này dọa một chút mặt tức khắc đỏ lên, lại không cẩn thận đem tay nải rớt đến trêи mặt đất.

Ai ngờ chó ngáp phải ruồi, tay nải rơi xuống đất vang lên một tiếng, đã khiến Lệ Nương kia cùng người hầu mắt sáng rực lên.

Tục ngữ nói rất đúng, người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, mấy kẻ lừa đảo nhiều năm vừa nghe tiếng vang kia, liền biết tuyệt đối là bạc không sai được, nói ít cũng có đến mấy chục lượng!

Buổi tối, bốn người tâm ngứa khó nhịn ghé vào một chỗ nói chuyện, nội dung trước sau không rời tay nải thư sinh tay cách vách.

Thư sinh tuổi trẻ từ nơi khác tới, thẹn thùng lại thành thật, bên người lại chỉ mang theo một thư đồng nhìn qua so với hắn càng trẻ tuổi càng không kinh nghiệm hơn…… Đây chẳng phải là túi tiền rơi từ trêи trời xuống sao?

“Tiểu Tứ giả ngu giả ngơ, Vệ tú tài là thật khẩn trương,” thời điểm nói lời này, tiểu Ngũ cười rất vui, “Vốn đang buồn không biết nên làm thế nào khiến cho đối phương chú ý mà không để lại dấu vết, như thế lại rất tốt, cái gì đều tỉnh.”

“Làm nghề nguội cần sấn nhiệt,” Bàng Mục cũng không nghĩ tới hiệu quả ngoài dự đoán như vậy, cười nói, “Vệ Lam cùng tiểu Tứ đều đang có chút khẩn trương, cần phải đem bọn chúng bắt lấy trước khi vũ sư đại hội tiến hành, mặt khác chớ có ngộ thương mặt bá tánh vô tội."

Tiểu Ngũ lĩnh mệnh mà đi.

Xử lý xong chính sự, Bàng Mục vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi bóng dáng Yến Kiêu đâu, cũng không cần hỏi, chỉ cần đi theo hương khí nùng liệt trong không khí thổi qua là tới.

Đã nhiều ngày thời tiết vừa nóng lại oi bức, mọi người ăn uống đều không được tốt, càng lười ăn thịt, Yến Kiêu mua rất nhiều đùi gà, rửa sạch sẽ sau đó lọc xương bỏ đi, bỏ thịt vào trong bình gốm lớn treo ở giếng, ướp gia vị cả đêm. Đến nửa ngày hôm sau lấy ra, nước chấm đều đã thấm vào thịt gà, toàn bộ phiếm màu hồng nâu mỹ lệ.

Nàng lúc trước bảo Trương thợ rèn ở Bình An huyện chế tạo hai khối lưới sắt kẹp vào nhau, đặt trêи lửa để nướng, một bên nướng một bên hướng lên trêи không ngừng mà xoát ngọt tương ớt.

Phần thịt mỡ khi nướng chảy ra mỡ, dừng ở trêи than hoa đang cháy mang theo mùi hương hoả tinh cùng sương khói.

Bàng Mục ăn qua không ít loại đùi gà, đây là lần đầu biết thịt gà cũng có mùi vị ngon như thế này!

A Miêu bị đuổi đi theo Quách Ngỗ Tác học tập, tất cả việc đều là Yến Kiêu chính mình làm, tuy vội lại không loạn.

Nhạc phu nhân muốn tự mình xuống tay nhưng đều làm không được, Yến Kiêu nướng gà cần quạt gió, nàng liền giúp Yến Kiêu quạt gió, đau lòng khó lường. Lúc này thấy nhi tử lại đây, phá lệ chủ động yêu cầu nói: “Cũng nên tìm đầu bếp đáng tin cậy, bằng không ngày nắng nóng như vậy, ngẫu nhiên muốn ăn chút gì cũng phải chính mình động thủ, thật sự mệt đến hoảng.”

Nàng tiết kiệm cả đời, hiện giờ lại vì Yến Kiêu tự mình mở miệng, thật sự khó được.

Yến Kiêu cười nói: “Ta chỗ nào kiều quý như vậy? Lại nói, ta bất quá lâu lâu làm một lần thôi.”

Đầu bếp phủ nha so Triệu thẩm đáng tin cậy nhiều, nghe nói thời trẻ chính là làm đầu bếp ở tửu lâu, sau chủ nhân trở về quê quán, hắn liền mang theo hai đồ đệ lưu tại Tuấn Ninh phủ, nhiều lần trắc trở rồi tới nha môn làm việc, trừ bỏ không có đời sau căn bản không tật xấu.

Nhưng người ta dù sao cũng là quản phòng bếp lớn, trêи dưới nhiều thế này người, nếu động một chút qua đi muốn này muốn nọ, phiền toái không nói, cũng thấy khó nói.

Bàng Mục cũng thấy có lý, không khỏi phân trần đoạt cái quạt hương bồ trong tay Yến Kiêu, “Nàng đi đến chỗ đầu gió ngồi đi, nên làm cái gì chỉ việc sai sử ta. Chốc nữa ta nhờ người lưu tâm, tìm thêm mấy nha đầu gã sai vặt lanh lợi tới, về sau muốn làm cái gì cũng không cần đích thân làm, chỉ cần động mồm mép là được.”

“Chính là lời này,” lão thái thái lại dặn dò nói, “Hiện giờ sân lớn, việc càng nhiều, nhanh chóng tìm thêm mấy người nữa lại đây.”

Bàng Mục nói, “Buổi chiều con sẽ kêu mẹ mìn tới, hai người cứ cẩn thận lựa chọn, nếu là không được, thì chậm rãi tìm……”

Mấy người đang nói, một nhà Liêu Vô Hà bốn người liền tới đây, Đổng phu nhân rất ngượng ngùng lôi kéo tay tiểu nữ nhi nói: “Nha đầu này chính là được chiều đến hư, thèm ăn khẩn, ngửi được mùi vị này cái gì cũng không rảnh lo, cứ nhất quyết mang ta lại đây.”

Tiểu béo Liêu Hành mặt ửng đỏ, chạy như điên đến bên người Yến Kiêu, mở ra tay nhỏ, đem một con chó nhỏ bằng ngọc trong tay đưa cho nàng, mắt to chớp chớp, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, ta không phải ăn không trả tiền đâu.”

Con chó ngọc kia lả lướt tinh xảo, chất ngọc trong sáng, nhất định không phải phàm vật, đừng nói đổi đùi gà, chỉ sợ đem toàn bộ gà của Tuấn Ninh phủ đổi lấy đều dư dả, Yến Kiêu nơi nào dám lấy.

Nàng mới muốn lời nói dịu dàng từ chối, lại thấy Liêu Trăn cũng cọ tới cọ lui lại đây, đưa một khối nghiên mực ngay ngắn, tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong ánh mắt rõ ràng viết hai chữ “tiền cơm”.

Yến Kiêu trực tiếp bị hai anh em nhà này chọc cười.

Là ai dạy?

Liêu Vô Hà biết rõ cách làm người của Yến Kiêu, tiêu tiêu sái sái đi đến ghế vén áo choàng ngồi xuống, tùy ý nói: “Cần gì ai dạy chúng nó, thiên hạ không có chuyện ăn không trả tiền cơm.”

Cho dù là người cao quý hay hạ đẳng nhất đi nữa, trời nóng, dựa vào cái gì nhân gia ngươi ăn không trả tiền? Dù sao cũng phải có thời điểm trả giá, để đến ngày sau chi bằng bây giờ theo lẽ thường tình trả ngay.

Yến Kiêu chần chờ, Bàng Mục cũng cười nói: “Nhận lấy đi.”

Hắn cũng nói như vậy, Yến Kiêu cũng không thể chối từ, nói tạ lúc sau thoải mái hào phóng nhận lấy, cân nhắc quay đầu lại cũng nên chọn mấy thứ ở trong cung ban thưởng làm quà đáp lễ. Thấy hai tiểu bằng hữu, trong mắt hơi hơi toát ra sự lưu luyến không tha, nàng biết tất nhiên cũng là vật đối phương yêu thích, liền mở miệng bảo đảm tất nhiên yêu quý những đồ vật này.

Hai anh em đều nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn đi bên cạnh bàn chờ.

Ca ca rốt cuộc trầm ổn hơn chút, tận dụng mọi thứ cùng Liêu Vô Hà làm thơ, nội dung chính là lửa than rực rỡ rung động cùng màu mỡ đùi gà……

Tiểu cô nương ngồi một lát liền không yên, lại tự mình chậm rì rì bò xuống dưới, như cái đuôi nhỏ đi theo Bàng Mục trước sau bận việc, còn ra dáng ra hình rút ra quạt tròn thêu hoa của bản thân hỗ trợ quạt gió, một bên quạt một bên nuốt nước miếng.

Yến Kiêu nhìn thấy cười không ngừng, đi đến bên cạnh giếng kéo một cái bình lên, đem đồ vật bên trong bỏ vào mấy cái chén, lại làm thay Bàng Mục để hắn cùng mọi người nghỉ tạm.

Mọi người liền thấy trong chén sứ màu trắng đong đưa nước sốt màu đỏ nhạt, bên trong còn có rất nhiều con cá nhỏ, tôm nhỏ, mang theo hơi ẩm lành lạnh ập vào trước mặt cũng nhè nhẹ ngọt ý, rất là đáng yêu.

Liêu Hành hai mắt sáng lên, chỉ vào bên trong cùng mẫu thân hưng phấn nói: “Tiểu ngư!”

"Đây là một món ăn phổ biến bên quê ta,” Yến Kiêu cười phân công múc canh, “Gọi là tôm lạnh, giúp thanh nhiệt giải độc, lúc này vừa lúc ăn.”

Nàng là dùng sơn tra làm nước sốt, chua ngọt ngon miệng lại không khát nước, trước lấy tiêu thạch nhanh chóng hạ nhiệt độ, sau đó treo ở dưới giếng, lúc này hết sức thấm lạnh.

“Ha, ta đoán ngay các ngươi nhân lúc đôi ta không ở đây trộm ăn ngon!” Mọi người đang tấm tắc khen lạ, Bạch Ninh cùng Đồ Khánh cầm tay nhau mà đến, liếc mắt một cái liền thấy dưới hành lang đùi gà ánh nước mật sáng bóng lại hơi ửng hồng, lập tức cười nói.

“Cũng không phải vậy?” Yến Kiêu cười nói, “May là các ngươi bắt được đúng lúc!”

Nói xong, lại nhìn phía sau bọn họ, “Lão Tề như thế nào không có tới?” . TruyenHD

Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, lời còn chưa dứt, Tề Viễn đầu đầy mồ hôi từ bên ngoài chen vào, một bên chạy một bên lôi kéo cổ áo kêu nóng, “Khó lường khó lường, ông trời phát hỏa rồi!”

Mọi người đồng thời cười to ra tiếng.

Nguyên bản thời tiết vừa oi lại vừa nóng, mọi người đều không ăn uống gì mấy, nhưng đùi gà thơm ngào ngạt mê người, thịt tươi ngon tinh tế, nướng lên lại rắc thêm chút hạt tiêu, có loại độc đáo mỹ vị, có đệ nhất khẩu liền có đệ nhị, đệ tam khẩu.

Yến Kiêu lại đem các loại xanh trộn lẫn với nha lại thêm tỏi dấm làm thành món rau trộn, vừa chua lại cay, ăn ngon cực kỳ, tiểu thiếu niên Liêu Trăn một mặt giãy giụa mùi tỏi, một mặt nhịn không được ăn rất nhiều.

Lại thêm một chén cháo hoa ấm áp, cũng không cần ăn thêm món chính, hung hăng húp một ngụm, vô cùng thống kɧօáϊ.

Ăn cơm xong lúc, nàng như nhà ảo thuật gia làm ra một chén lớn nhũ cao màu vàng, cùng mấy thứ mứt trái cây chua ngọt có hồng phấn mật đào, đỏ tím dâu tằm, đỏ thẫm sơn tra, còn cái thứ gọi là kem, một người lấy một phần hình cầu, phía trêи tưới chút mứt trái cây nồng đậm, một ngụm đi xuống, vừa thơm vừa ngọt, một cổ lạnh lẽo theo cổ họng du tẩu toàn thân, nháy mắt đem sự khô nóng đều đuổi đi hết hầu như không còn, cả người đều lâng lâng.

Đổng phu nhân thích cực kỳ, xưa nay khắc chế ăn uống nhưng giờ lại muốn ăn thêm muỗng thứ hai, “Đây là làm từ sữa bò sao? Thật là hảo vật!”

Yến Kiêu gật đầu, “Ăn ngon lại nhưng không nên ăn nhiều, chúng ta cũng chỉ nên ăn đủ để cho thân thể cảm thấy thoải mái thôi, ăn nhiều cần sẽ đau bụng.”

Nói xong, nàng nhìn thấy Liêu Hành duỗi cánh tay nhỏ bé của mình ra thực hiện tội ác với cái chén của ca ca mình.

Tiểu cô nương xoát thu hồi tay, ngoan ngoãn ngửa đầu nhìn nàng, lấy lòng cười.

Yến Kiêu cười nhéo nhéo thịt mum múp ở quai hàm nàng, “Đứa bé lanh lợi. Chốc nữa ta sẽ làm ống ốc quế giòn giòn, ở bên trong cho thêm kem vào ăn càng thú vị.”

Nguyên liệu làm kem cũng rất dễ tìm, nguyên vật liệu chỉ có sữa bò, đường cát cùng lòng đỏ trứng, đường phân cùng cholesterol hàm lượng siêu cao.

Lúc này không có tủ lạnh, tiêu thạch trêи thị trường độ tinh khiết không cao, muốn làm băng có chút gượng ép, nhưng làm kem thì dư dả.

Nàng tìm hai cái rương gỗ một lớn một nhỏ, dùng bông, vụn gỗ để lấp kín các khe hở của hai cái rương, dùng giấy dầu để cách nhiệt, bên trong phủ kín tiêu thạch, sau rót nước vào, đó là phiên bản tủ lạnh giản dị có thể duy trì nhiệt độ thấp ở cổ đại.

Bạch Ninh cùng Tề Viễn rốt cuộc là ỷ vào tuổi trẻ khỏe mạnh, đương nhiên, mấu chốt vẫn là da mặt đủ dày, so người khác ăn nhiều một viên, lúc này mới ôm cái bụng tròn vo, không thèm để ý hình tượng nằm liệt ghế trêи.

“Haiz, cuộc sống này, thoải mái!”

Ai nói kinh thành tốt nhất? Bọn họ cảm thấy nơi này cũng không tồi! Có ăn có uống có chơi, không cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, còn có bằng hữu cùng chung chí hướng, thật là thần tiên cũng không bằng.

Sau giờ ngọ gió nhẹ phất quá, thổi đến giàn nho xum xuê lá cành cùng những chùm nho lúc lỉu, trĩu nặng, thanh âm xoẹt xoẹt không dứt bên tai

Bề ngoài mỹ nữ nội tâm hảo hán Bạch Ninh là người chủ nghĩa thực dụng, cũng không thưởng thức cảnh bướm bay múa mỹ lệ nhanh nhẹn trong viện, chỉ nhấp miệng còn trong đầu trống rỗng, thập phần tiếc nuối, “Bao giờ mới được ăn nho đây?”

“Ngươi đừng cái gì cũng muốn ăn như vậy, đại tiểu thư à!” Yến Kiêu bật cười, “Đây vốn là sản vật quan ngoại, Trung Nguyên người biết đến rất ít, nghe nói phải mất hai ba năm thích ứng mới có thể kết quả. Vẫn là mấy năm trước lão Bùi đại nhân được bạn bè tặng cho, lão nhân gia hắn phải dùng bao nhiêu tâm huyết mới không khiến nó chết, hiện giờ nhưng thật ra tiện nghi chúng ta.”

Trước kia nàng chỉ phụ trách ăn, chỗ nào quản quả nho kết quả như thế nào? Biết điểm này đã không dễ dàng.

Mọi người lại là cười, cười xong mới nói tình cảnh trêи đường.

Đồ Khánh nhíu mày nói: “Người đến so với trong tưởng tượng xa hơn nhiều, hôm nay mới bắt đầu chuẩn bị dựng cái giá, đã có năm đội ngũ chi ngoại lai tới báo danh, lấy cái này làm căn cứ, ta phỏng chừng nếu tiếp tục như vậy, số đội năm nay dự thi nói ít cũng phải hơn một trăm đội.”

Vì để gia tăng khó khăn cùng sự thú vị, vũ sư đại hội sư tử đều có hai loại quy mô là ba người trung đẳng hoặc bốn người đại hình, 150 chỉ sư tử nghĩa là có ít nhất hơn phân nửa ngàn người, hơn nữa thêm người đến xem náo nhiệt…… Chắc cũng phải đến ba ngàn người!

Lượng dân cư lưu động khổng lồ đại biểu cho nguồn thu vào của các bá tánh bản địa, bất quá cũng đồng dạng tiềm tàng các nhân tố nguy hiểm không xác định, thí dụ như chen chúc dẫm đạp, hoả hoạn. Năm rồi chỉ là chỉ có người bị thương, chậm thì mấy chục, nhiều thì hàng trăm, phối hợp như thế nào cũng là một khảo nghiệm.

“Tăng mạnh tuần tra, ở dòng người dày đặc, đặt thêm mấy lu nước to vào các góc, thêm vào các xe có két nước, phương tiện dập tắt lửa ngay tại chỗ.” Bàng Mục nghĩ nghĩ, lại nói, “Mặt khác, binh lính cần canh phòng nghiêm ngặt, cẩn thận kiểm tra, mấy ngày nay an bài binh lính thủ thành thay phiên nhau gác thành, một ngày có mười canh giờ vào thành, nhưng ra khỏi thành cần phải kiểm tra cẩn thận, không được bỏ sót nguời nào. Tất cả những kẻ lừa đảo, tên móc túi cần thêm lưu tâm, đến cả bọn buôn người, ta đã xin chỉ thị của thánh nhân, bắt được một tên giết một tên, bắt được một đôi giết một đôi, kẻ nào dám chống đối giết không cần sợ.”

Mỗi đến ngày lễ ngày tết, các nơi luôn có bọn buôn người lui tới, mà khi có một hài đồng bị lừa bán, rất có thể khiến mấy gia đình đều không thể gắn bó.

Nghe được bọn buôn người, Đổng phu nhân không khỏi lôi kéo hai đứa nhỏ nhìn lại xem, lại đối mọi người thổn thức nói: “Thời trẻ ta có một tỷ muội khuê mật, ta với nàng người trước kẻ sau cùng lúc con, dù là dưới chân thiên tử, chỉ vì hạ nhân nhất thời sơ sẩy, thế nhưng bị người bắt đi! Người một nhà tâm can đều khóc nát, hiện giờ chỉ có thể đến chùa miếu cúng bái mong có thể tìm được người trở về……”

Mọi người thổn thức một hồi, lại nói chút nhàn thoại, rồi từng người trở về phòng nghỉ tạm.

Tới chạng vạng, nha môn đóng cửa, Bàng Mục tự mình lên phố tuần tra, thấy quả nhiên so với mấy ngày đầu càng náo nhiệt phồn hoa.

Mỗi lần đến thời điểm này, cao hứng chỉ là các bá tánh, bọn họ người làm việc bên trong nha môn lại càng lên tinh thần căng chặt.

Bình An huyện nho nhỏ đã đủ khiến người nhọc lòng, Yến Kiêu cũng không dám tưởng tượng phủ thành to như vậy, Bàng Mục muốn gánh vác cũng rất áp lực.

“Nghe nói mấy châu huyện tri châu phụ cận, tri huyện cũng sẽ mang gia quyến tới xem náo nhiệt?” Yến Kiêu hỏi, “Đều ở tại bên trong thành vẫn là bên ngoài trạm dịch?”

Nàng nói chưa dứt lời, nhắc tới đến cái này, Bàng Mục cũng là đau đầu.

Hắn không thích cùng quan văn giao tế, nhưng hiện giờ thân là tri phủ, hoàn cảnh rốt cuộc phức tạp, hắn không có khả năng mọi chuyện tự tay làm lấy, không ít chuyện còn phải dựa vào quan viên phía dưới, rất nhiều trường hợp đẩy kéo không được. Huống chi đây là năm đầu tiên hắn nhậm chức, vũ sư đại hội lại là hạng mục ngọn nguồn đã lâu của Tuấn Ninh phủ, nhân gia quan viên mang gia quyến ra tới chơi đùa, thuận tiện nhìn quan trên…… Hắn cũng ngăn không được.

“Không phải là lão tử mời đến,” Bàng Mục tức giận nói, “Muốn trụ chỗ nào thì trụ chỗ đó, ai quản bọn họ!”

Yến Kiêu nghẹn cười, cùng Tề Viễn liếc nhau, dù cười không tiếng động nhưng cười càng vui.

Đi ngang qua Phi Hổ Đường, Tề Viễn lại nhớ tới một sự kiện, “Đúng rồi, hôm nay đường chủ Chu Hạc còn đến tìm Dương bộ đầu nói bóng nói gió hỏi chuyện, đại ý là có thể đem hai vợ chồng Bành Bưu trước tiên thả ra……”

Nói đến cũng là xui xẻo, Phi Hổ Đường bốn người trong vũ sư, phu thê Bành Bưu chiếm một nửa nhân số, hiện giờ hai người ngoài ý muốn ở tù, chỉ còn lại có một cái đầu sư Chu Hạc cùng nửa cái eo Tống Lượng, hai người nỗ lực luyện tập cũng chỉ có vẻ thê lương “thân tàn chí kiên”, rốt cuộc không thành.

“Không cần để ý tới,” Bàng Mục xua xua tay, “Trời sập xuống cũng phải ở trong tù! Bằng không một lần khai lệ, về sau ai cũng có lý do, ta còn quản cái gì!”

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, đến giao lộ phía trước, ánh vào mi mắt rõ ràng là một tòa sơ cụ hình thức ban đầu là giá gỗ thật lớn!

Cái giá kia sợ rằng cao không dưới ba bốn trượng, tất cả đều là dùng gậy gỗ rắn chắc dựng mà thành, độ rộng của mỗi cây gậy gỗ không quá một bàn tay, người không có công phu sợ là dẫm lên không đứng vững nổi.

Đến gần ngửa đầu nhìn lên, cổ cứ như bị gãy ra từng đoạn, có thể thấy được sự hùng vĩ ở chỗ này.

Yến Kiêu tự nhận không có bệnh sợ độ cao, nhưng thấy loại cột mộc trống rỗng không có cách nào để đi lên như này, chỉ suy nghĩ trong đầu cảnh tượng mình đứng trêи mấy cái cột đấy, đã cảm thấy hai chân nhũn ra, miệng lưỡi không phát ra nổi âm thanh.

Cái giá để vũ sư đoạt hồng như vậy?! Các ngươi người tập võ chơi trò chơi thật sự quá nguy hiểm!

Biết được Bàng Mục tự mình lại đây, Đồ Khánh thực mau cũng tiến đến hội hợp, lại đem bản vẽ bố trí kết hợp cùng tình huống thực địa chỉ cho hắn xem.

Bàng Mục liên tiếp gật đầu, còn đem mấy địa phương còn chưa đủ cẩn thận kĩ càng tiến hành cải biến, sườn mặt nghiêm túc soái đến dọa người.

“Ai ai ai, nhìn ít thôi, tròng mắt đều sắp rớt đi ra ngoài.” Tề Viễn chạm chạm Yến Kiêu, hài hước nói.

Yến Kiêu lưu luyến thu hồi tầm mắt, không chút e lệ, ngược lại đối với vị cẩu độc thân này tiến hành phản kϊƈɦ cực kỳ tàn ác, “Ai, cái này là tư vị tình ái, ngươi là không hiểu……”

Tề Viễn rất muốn đánh người.

Yến Kiêu cảm thấy mỹ mãn ở chung quanh xoay chuyển, thấy bốn phía thế nhưng rất nhiều y quán, hiệu thuốc ở mặt tiền, hiển nhiên các bá tánh Tuấn Ninh phủ ngày thường đối với phương diện này nhu cầu tương đối cao, không khỏi không biết nên khóc hay cười nói: “Tổng cảm thấy”

Ai ngờ lời còn chưa dứt, Tề Viễn liền cùng Đồ Khánh cũng không biết khi nào lại đây đồng thời biến sắc, trăm miệng một lời ngắt lời nói: “Ngươi mau đừng cảm thấy!”

Vừa nói lời này, chắc chắn không có chuyện tốt!