Đại Kỳ Biến

Chương 47: 47





Đi thẳng đến trước phòng khách đã được mở cửa sẵn, Vũ Gia Minh ngó đầu nhìn vào bên trong.
Cả tòa nhà này đều được thiết kế theo phong cách gothic, vậy nên cũng chẳng ngạc nhiên lắm khi cả phòng khách chỉ lấy màu tối làm chủ đạo, các bức tường đều là màu đen có những họa tiết màu vàng kim, rèm cửa đen tuyền kéo sang hai bên để từng tia nắng chiếu sáng căn phòng, mặt đất lát đá cẩm thạch phản chiếu bóng của mọi vật trong căn phòng, một lò sưởi cỡ lớn nằm ở đối diện với cửa ra vào, có mấy cái ghế bành đặt ở từng vị trí khác nhau, quay quanh chiếc ghế sô pha đen nhánh đặt ở giữa tất cả.
Làm người chú ý nhất là hai người khoác trên mình bộ trang phục hiện đại mà sang trọng ngồi trên ghế sô pha.
Ông mặc vest đen kín đáo, khuôn mặt tròn to có những dấu hiệu của lão hóa, ông ngồi tựa lưng lên ghế, chân này vắt tréo sang chân kia, hờ hững mà lật báo.

Trong khi bà lại có một bộ váy đen bó sát thân, mang theo hương vị trang phục punk của những năm 70 tại London.
Có thể nói, giữa những vật thể mang theo mùi bí ẩn cùng tiền nồng nặc như thế này, thì Vũ Gia Minh với áo trắng quần ống đen, Mục Ly áo vàng quần cộc trắng lại trở nên vô cùng nổi bật.
Lê Thị Linh chú ý đến hai người vừa xuất hiện ngoài cửa, lập tức vẫy tay gọi: “Tiểu Minh, con nhanh vào đây.”
Lời gọi của Lê Thị Linh đã khiến Nhân Vinh chú ý, ông quay đầu sang, nói: “Không mau bước vào, còn định để bà cháu chờ đến bao giờ.”
Vũ Gia Minh nhanh chóng đi vào, ngồi lên cái ghế bành đối diện với hai người, nói: “Cháu chào ông bà, ông bà có khỏe không ạ?.”
Mục Ly đi theo, lại ngồi lên ghế bành cạnh Vũ Gia Minh, lên tiếng: “Cháu chào ông bà.”
Đối với Mục Ly, Nhân Vinh chỉ nhàn nhạt gật đầu xem như chào hỏi, lại đối với Vũ Gia Minh đáp: “Bà mày mới từ viện về xong, mày xem bà có khỏe không?”
Vũ Gia Minh nhìn bà Linh, đáp: “Bà đương nhiên khỏe rồi, bệnh gì thì cũng đừng mơ đánh ngã bà!”
Lê Thị Linh cười ha ha hai tiếng, mắng yêu: “Thằng này chỉ được cái dẻo mỏ thôi.”
Rồi bà quay sang nhìn Mục Ly, ánh mắt dò hỏi.
Nhận ra ý hỏi của Lê Thị Linh, Vũ Gia Minh liền nói: “Đây là bạn cháu, Mục Ly, đi cùng cháu đến đây thăm ông bà.”
“Ồ, ra là tiểu Ly, hai đứa lấy bánh ăn tự nhiên đi nhé.” Bà đẩy khay đựng bánh trên mặt bàn càng tiến sâu đến gần chỗ bọn hắn.
“Vâng.” Hai người đáp.
Mục Ly cũng không dè dặt, tự lấy cái bánh phủ chocolate lên ăn, trải nghiệm hương vị mới lạ.

Vũ Gia Minh lại không đụng đến, cậu lên tiếng thăm dò: “Hai ông bà dạo gần đây có thấy…trong người không khỏe không ạ?”
Cậu lo ăn vào thứ có con bọ đấy thì sẽ mang lại phản ứng không tốt cho hai người, nhất là người già.


Với cả nếu có biểu hiện cụ thể thì nó sẽ là một thông tin quan trọng trong việc xác định người kí sinh.

— QUẢNG CÁO —
Đúng vậy, bị kí sinh.
Hàn Vân đã nghiên cứu qua thứ bọ đấy, xác định nó một khi chui vào cơ thể người sẽ tiến hành kí sinh, còn khi bị kí sinh, bọ mang lại tác động gì cho cơ thể lại chưa xác định được, điều đấy còn cần phải tìm hiểu thêm.
Lê Thị Linh lắc đầu: “Không có…”
“Vậy lần trước bà nhập viện vì…”
“À…” Lê Thị Linh giống như đã quên mất chuyện này, thấy Vũ Gia Minh nhắc đến mới nhớ ra.
Chỉ là bà còn chưa nói, Nhân Vinh đã mở miệng: “À cái gì mà à.

Mình bị ốm đến mức nhập viện mà còn không nhớ nổi à.”
Bị nói như vậy, Lê Thị Linh hơi xấu hổ cười.
Vũ Gia Minh có chút bất đắc dĩ với trí nhớ của người bà này, “Rồi tại sao bà bị ốm ạ?”
“Còn làm sao nữa.” Nhân Vinh cầm tách trà, nhấp môi, liếc nhìn Lê Thị Linh, “Đêm hôm khuya khoắt đứng ở ban công, hỏi lại còn nói là ngắm trăng, cuối cùng lại tự mình làm khổ mình.”
Lúc này thì Vũ Gia Minh cũng hiểu một phần tâm trạng của Nhân Vinh, ai đời ban đêm đứng bên ban công ngắm trăng chứ, cũng đâu phải là người có nỗi lòng khó thấu hay nửa đêm thi nhân.
Nhưng hai người lại không có biểu hiện bất thường, điều này có hai khả năng, một là không phải hoàn toàn đồ ăn trong thành phố đều có bọ, ít nhất vẫn còn con đường buôn bán thực phẩm chưa bị bọ tấn công, hai là cả hai đã bị kí sinh rồi, nhưng lại không hề có một triệu chứng nào nổi hiện ra bên ngoài, nói cách khác, quá trình kí sinh là không thể phát hiện.
Tâm trạng hơi nặng nề, Vũ Gia Minh gặng hỏi: “Thật sự không thấy có gì bất thường?”
Nhân Vinh nhận ra Vũ Gia Minh có hơi lạ, nhưng ông lại nhìn không ra là lạ ở đâu, “Hừ, hay là mày mong bọn tao có bệnh hả?”
Vũ Gia Minh cười xấu hổ, đáp: “Nào có, chỉ là con lo cho sức khỏe hai người mà thôi.”
Lê Thị Linh lên giọng trách cứ Nhân Vinh: “Kìa ông, nó hiếu thảo, có lòng vậy mà ông lại cứ có thái độ thế là sao?”
Nhân Vinh chỉ hừ một tiếng, đáp: “Thế mà tôi lại cứ tưởng là Tiểu Minh đang mong chúng ta mắc bệnh đấy.”
Bó tay với ông chồng ngạo kiều này, quay sang nói với Vũ Gia Minh: “Cháu đừng để ý tới ông ấy.

Đối với ai ông ấy cũng chỉ có thể chưng ra bộ mặt cáu kỉnh đấy thôi.”

— QUẢNG CÁO —
“Dạ vâng…” Vũ Gia Minh không phản đối, trong kí ức nguyên chủ, Nhân Vinh là người làm việc không bao giờ nể mặt người khác, lai chỉ hờ hững đối với người ngoài, cũng chỉ đối với người thân mới lộ ra bộ mặt suốt ngày cáu kỉnh như vậy.
Lúc này, Nhân Chính bước từ ngoài vào, mặt không đổi sắc đối diện với vẻ không vui của Nhân Vinh mà bướ đến, nói nhỏ vào tai ông ấy.
Thì thầm thì thầm một hồi, vẻ mặt Nhân Vinh biến đổi, mà Mục Ly cũng không tự chủ thẳng lưng lên.
Mà ngay lập tức, Vũ Gia Minh nghe thấy có tiếng nhốn nháo từ ngoài đường truyền vào, vì vị trí phòng khách là gần trung tâm căn nhà, thế nên cậu không nghe rõ là người ngoài đang nói cái gì.
Ngoài cửa sổ là một sân rộng có những cây cảnh các kiểu cùng từng mảnh đất đầy hoa, vậy nên càng không thể biết được ngoài kia đang có náo động gì.
Nhân Chính bước nhanh ra ngoài, mà Nhân Vinh cũng trở lại như thường, ông liếc mắt ra hiệu cho Lê Thị Linh.
Lê Thị Linh đón lấy ánh mắt, lại hiểu được ông ấy muốn nói gì, lập tức quay ra nhìn hai người, nói: “Bây giờ cũng gần trưa rồi, hai đứa chắc cũng đã đói bụng.

Cứ ở lại đây chờ một chút nhé, để đầu bếp chuẩn bị bữa trưa luôn.”
Rồi Nhân Vinh lại đứng dậy, chỉnh chu trang phục, “Tôi có một cuộc họp sắp tới.

Mấy người cứ ngồi chờ chút, trước bữa trưa tôi sẽ trở lại.” Ông sải bước dài đi ra khỏi phòng, Nhân Chính cung kính theo sau.
Đột ngột Mục Ly đứng dậy, cậu cười nói: “Cháu từ khi nhìn ngôi nhà này đã rất thích kiểu kiến trúc trong này, liệu cháu có thể tham quan một lượt được không ạ?”
Vũ Gia Minh bất ngờ trước hành động của Mục Ly, hơi nhướng mày nhìn hắn, định xem ý của cậu ta là như thế nào.

Có lẽ đó là dấu hiệu cho cậu, nhưng cũng có thể là tính ham thăm thú của cậu ta lại quay trở về rồi.
“Được được.

Cứ đưa tiểu Ly đi thăm quan đi, bà cũng đang có việc.” Tuy rằng Lê Thị Linh có hơi không ngờ đến, nhưng vẫn mỉm cười, gật đầu nói.
Hai người vừa ra khỏi phòng, bên cạnh Lê Thị Linh đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Người này tựa như cái bóng, chỉ toàn một màu đen hư ảo, không thể nhìn rõ được thân mình.

Người này lên tiếng: “Thằng nhóc đi cùng Vũ thiếu chủ có vấn đề.”
Lê Thị Linh trầm ngâm, nét cười trên mặt đã hoàn toàn tiêu phai.

Bà lạnh giọng ra lệnh: “Theo dõi nó.

Nếu như không có vấn đề, rút.

Nếu có…theo dõi thật chặt, một khi nó có dị động, lập tức báo cáo lại cho ta.”
Trước khi cái bóng biến mất, bà lại nói: “Tuyệt đối không được làm hại đến tiểu Minh.”
Cái bóng im lặng một chút, gật đầu đáp: “Đã rõ.”
Hai người bước đi trên hành lang dài và rộng, Mục Ly nói: “Căn nhà này thật đặc biệt, cậu thấy tôi nói có đúng không Gia Minh.”
Lúc này đây, Vũ Gia Minh đã hoàn toàn xác định là có người đang theo dõi bọn họ, chính vì thế mà cậu mới không để lộ ra bất thường, diễn theo Mục Ly, cậu đáp: “Đương nhiên rồi.

Căn nhà này được xây từ những năm 60 cơ mà.

Cả ông và bà đều đã dự định đây là ngôi nhà nghỉ hưu của cả hai nên đã đổ rất nhiều tiền vào…Cậu thấy những bức tranh kia không?” — QUẢNG CÁO —
Vũ Gia Minh chỉ tay vào trên tường, ở đó có treo những bức tranh được đóng khung mạ vàng, mỗi bức cách nhau một khoảng cách không lớn, lại để tranh xen kẽ với các cửa sổ dài rộng, đây là tránh tiếp xúc với ánh sáng làm hỏng tranh.

Hai bên mỗi bức tranh đều có rèm treo, cứ khi nào ánh nắng bắt đầu chiếu đến là phải đóng lại, được bảo trì vô cùng tốt, các bức tranh đều không phải gặp bất cứ hư hỏng nào.
Cậu giải thích về cách bảo hành của các bức tranh, cũng như cách bố trí.

Thỉnh thoảng lại giới thiệu nguồn gốc một số bức tranh nổi tiếng.

Nhưng không có ngoại lệ, tất cả bức tranh ở đây đều là những bức tranh cổ, có niên đại xa xưa, giá trị rất lớn, tính nghệ thuật cũng cao.
Thấy cậu tinh tường như vậy về tranh trong nhà, Mục Ly nói đùa: “Nếu không phải biết cậu họ Vũ, có khi tôi cũng cho rằng cậu là người nhà họ Nhân đấy.”
Vũ Gia Minh không hiểu sao nghe lời này cứ thấy quái quái, chỉ là cậu không để ý lắm, đáp lại: “Là do cứ đến hè là tôi lại đến đây chơi, cả nhà ngoại Nhân Bảo nữa.

Mỗi lần đến đây là ngày ngày bị bác Chính bắt nghe giới thiệu về các bức tranh, dần dần cũng nhớ rành mạch một số bức.”

Điều cậu nói là thật, nguyên chủ đến đây khá là thường xuyên, chỉ khác là nguyên chủ rành mạch đến một phần ba số tranh trong căn nhà này, nhưng nguyên chủ lại chưa từng nói cho ai biết.

Đến khi cậu kế thừa những mảnh vụn kí ức ấy thì lại chỉ còn một chút liên quan đến các bức tranh, dẫu thế cũng đã đủ rồi.
Mục Ly sau đó cũng không hỏi thêm, nghe Vũ Gia Minh giới thiệu.
Đi hết hành lang này là một căn phòng, Vũ Gia Minh biết căn phòng này là phòng chứa đồ linh tinh, cũng không có ý định bước vào.

Mà Mục Ly lại chẳng có hứng thú với phòng tạp vật, vậy là hai người liền bỏ qua mà đi lên tầng.
Cả căn nhà này có tất cả ba tầng, tầng ba là tầng áp mái, chỉ sử dụng các phòng hai tầng dưới.
Bước vào từng căn phòng một, Vũ Gia Minh làm giới thiệu sơ lược, sau đó lại chuyển sang phòng khác, chỉ có phòng ngủ của người trong nhà là cậu tự giác né ra, cả thư phòng nữa.

Bởi thư phòng là nơi hay làm việc của Nhân Vinh, lúc nãy ông nói có việc, chắc hẳn lúc này đang ngồi trong thư phòng rồi.
Khi đến một căn phòng ngủ, vẫn còn tận sáu bảy phòng chưa đi, Mục Ly âm thầm nhận thấy luồng tưởng năng khó có thể cảm nhận hay phát hiện kia vẫn chưa đi, cũng không vội vã hấp tấp, như thường cùng Vũ Gia Minh trao đổi.
Bước sang hai căn phòng sau đó, cậu lại không thể tìm ra luồng tưởng năng kia ở đây nữa, âm thầm cảm nhận hết sức, cố gắng dò xét.

Cuối cùng xác nhận tên kia đã đi, Mục Ly lúc này ngồi bệt xuống ghế bành bên cạnh, ngẩng đầu ra sau, nói: “Diễn kịch mệt quá đi…”
Thấy Mục Ly như vậy, không khó để Vũ Gia Minh nhận ra tên theo dõi đã đi, lập tức cậu hỏi Mục Ly truyện gì đã xảy ra.
Mục Ly liền đáp: “Ngay trước khi ông quản gia bước vào, tôi đã nhận ra có luồng tưởng năng của ai đó được giấu rất kĩ, cũng không biết là của ai mà người đó theo dõi chúng a từ nãy giờ.
Mà cũng vì có người này gây ảnh hưởng nên tôi chỉ nghe thấy Nhân Chính nói từng câu đứt gãy, chỉ có thể biết rằng ở quảng trường Danh Lợi có án mạng, nhưng cụ thể truyện gì thì không biết.

Cái lúc chúng ta nghe thấy tiếng nhốn nháo đấy vừa lúc là khi án mạng xảy ra không lâu.”
“Lại có án mạng? Còn là ở quảng trường Danh Lợi?” Lời của Mục Ly rất có giá trị để suy nghĩ sâu xa, Vũ Gia Minh không tự chủ được lại suy nghĩ miên man.
“Tôi thì càng muốn biết người theo dõi chúng ta là ai hơn đấy.

Tuy hắn mới vào sơ tưởng bậc bốn, thế nhưng kỹ xảo không cao, tôi mới có thể phát hiện ra mà làm ứng đối kịp thời.

Nếu không có lẽ việc tôi là tưởng khiển giả đã bị nhìn ra rồi.”.