Bốn tên Thiên Phong quốc sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng nhìn Tinh Hồn. Tên công tử nói nhiều kia giờ đây đã bị nỗi hoảng sợ làm quên đi cơn đau rồi, lấp bấp nói:
-Ngươi muốn làm gì?
Tinh Hồn lãnh đạm đáp:
-Ngươi nói xem.
Chỉ thấy gương mặt hắn vô cùng thê thảm, nước mắt nước mũi túa ra, nhìn thảm hại vô cùng. Ba tên còn lại đồng dạng cũng như vậy. Dường như bọn chúng định mở miệng xin tha, thế nhưng Tinh Hồn lại không thừa hơi để nghe bọn chúng lảm nhảm, lập tức vung ra một chưởng kết thúc tính mạng bọn chúng. Còn những kẻ còn sống sót dưới chiêu Vạn diệp phi hoa lưu cũng bị Tinh Hồn kết liễu luôn một lượt. Chưa đầy một khắc, hơn năm mươi người cứ như vậy mà chết đi. Có thể, trong số đó không hẳn là người của Thiên Phong quốc toàn bộ. Nhưng mà, chỉ cần đã kết bè kết phái với kẻ thù của Tinh Hồn, thì kết cuộc của bọn chúng chính là cái chết.
Tinh Hồn xử lý xong, định quay trở lại lưng Kiệt Tư thì bỗng Cơ Dung từ lúc nào đã đứng ở đằng sau lưng hắn. Đôi mắt lục bảo nhìn chiến trường tang thương do một tay Tinh Hồn gây ra, thở dài một tiếng, ảm đạm nói:
-Ngươi thật độc ác. Ta đoán có lẽ ngươi rất ghét Thiên Phong quốc, nhưng có một số người ở đây không thuộc thế lực Thiên Phong quốc, và rất nhiều người không đáng bị giết như vậy. Ngươi giết năm tên kia là được rồi, sao lại đồ sát toàn bộ như vậy. Dù sao… bọn họ cũng là đồng tộc của ngươi mà.
Cơ Dung thuộc Yêu tộc, đương nhiên rất căm ghét nhân loại, trước giờ giết rất nhiều người. Thế nhưng không phải ai nàng cũng giết, nàng phân biệt được, ai nên để sống, ai nên giết. Còn Tinh Hồn, hắn chính là nhân loại, nhưng lại ra tay tàn ác đến như vậy, thủ đối so với Cơ Dung còn đáng sợ hơn gấp chục lần. Đương nhiên, Cơ Dung sống lâu như vậy đã gặp qua rất nhiều loại người, khát máu, giết người như nghóe hoàn toàn không ít. Nhưng người có thể khiến Cơ Dung nội tâm khiếp sợ, lại chỉ có thể là Tinh Hồn. Bởi vì hắn còn rất trẻ tuổi mà lại hành xử độc ác đến vậy, nếu như sau này hắn vẫn tiếp tục hiếu sát như vậy, thì đúng là ác mộng cho tất cả, từ nhân tộc cho đến yêu tộc, hoàn toàn không đoán trước điều gì cả. Cơ Dung tự hỏi, liệu tiên liệu của nàng có xảy ra hay không đây.
Tinh Hồn nghe nàng oán trách như vậy, thế nhưng lại không hề có tỏ thái độ quan tâm. Chỉ lạnh lùng nói một câu:
-Đồng tộc thì sao nào? Chỉ cần có bất kỳ mối quan hệ nào với kẻ thù của ta thì đều đáng chết cả. Với lại, ta không thích con người.
Nói xong, Tinh Hồn liền quay lưng bỏ đi. Cơ Dung đứng lặng tại đó, bỗng nhiên nói:
-Ngươi ghét con người, nhưng chính ngươi cũng là con người đó.
Chỉ thấy Tinh Hồn bước chân đình chỉ, ánh mắt như đang hướng về phía hư vô, hoàn toàn im lặng. Cơ Dung thân thể thanh mảnh xoay người lại, đưa ánh mắt nhìn vào bóng lưng người thiếu niên trẻ tuổi, bỗng phát hiện một dáng vẻ tịch mịch bao trùm lấy hắn. Dường như thế giới của hắn, không một kẻ nào có thể tiến vào được, giống như hắn đã quay lưng lại với tất cả mọi thứ. Và Cơ Dung vẫn đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
Gió bút se lạnh thổi qua, làm tung bay mái tóc và y phục của hai người. Vài phút trôi qua, Tinh Hồn mới cất giọng trả lời:
-Bởi vì ta là con người, nên ta cũng rất ghét bản thân. Nếu không phải vì những chuyện của quá khứ, thì nửa năm trước ta đã tự kết liễu cuộc đời mình rồi.
Dứt lời, Tinh Hồn tiếp tục bước đi, phảng phất như vứt bỏ lại mọi thứ lại phía sau để tiến về tương lai. Nhưng những thứ hắn đã tước bỏ là gì, có lẽ, chỉ có một mình hắn biết được. Còn tương lai ra sao, có thể giống như tiên liệu của Cơ Dung, trở thành một tên khát máu, hay là biến thành một bộ dạng khác, không ai có thể đoán trước được.
Cơ Dung nét mặt sa sầm, nhìn bóng lưng Tinh Hồn đang dần xa, rồi lại nhìn xuống đứa bé đang nằm ngon giấc trong lòng nàng. Thanh âm nhỏ nhẹ, như đang than thở với trần thế:
-Ghét chính bản thân ngươi sao? Rốt cuộc trong quá khứ đã làm biến đổi ngươi trở thành như vậy? Ta thật sự rất tò mò muốn biết.
Tuy nói vậy, thế nhưng có lẽ Cơ Dung tự nhận thức được, chỉ cần chạm vào quá khứ của hắn, thì cho dù nàng là một Đại yêu chủ, là đồng minh của hắn đi nữa, thì có lẽ hắn vẫn sẽ lạnh lùng xuống tay không khoan nhượng. Con người đó, dường như đã không còn thứ gì để miêu tả hắn được nữa. Thế giới của hắn, có lẽ đã mãi mãi khép lại.
Cơ Dung thở dài một tiếng, rồi cũng bước đi theo hắn. Bỗng Long tộc đệ tử mạnh nhất trong số mười người tiến lên nói:
-Vị công tử đây, không biết có thể để chúng ta cùng đồng hành được không?
Tinh Hồn lắc đầu đáp:
-Mỗi người tự có con đường riêng của mình. Nhưng ta khuyên các ngươi một câu, đừng tiến vào sâu bên trong.
Tinh Hồn dứt lời liền nhún người bay lên lưng Kiệt Tư, để lại đám Long tộc đệ tử phía sau. Cơ Dung thấy vậy cũng không nói lời nào, trực tiếp bay lên đỉnh đầu Tất Vưu, rồi hai người hai thú tiếp tục hướng tới tòa tháp.
Một nữ Long tộc bỗng nhiên nói:
-Ngao Lữ, huynh có cảm thấy, người thiếu niên kia có gì đó rất giống chúng ta không?
Ngao Lữ chính là người tu vi cao nhất trong số đó, chỉ thấy hắn gật đầu, nói:
-Ta cũng cảm thấy vậy. Có lẽ hắn có pháp bảo nào đó được luyện chế từ huyết mạch Long tộc.
Nữ Long tộc đó gật đầu, rồi lại hỏi tiếp:
- Vậy chúng ta có tiếp tục đi hay không?
Ngao Lữ lắc đầu:
-Tuy rằng Ngao Dật trưởng lão bảo chúng ta tranh đoạt bảo khí ở đây, nhưng ta cảm thấy, chúng ta nên dừng ở đây được rồi. Thực lực chúng ta không đủ để cùng những người đó tranh phong đâu.
Chín người kia nhìn nhau, sau một hồi cuối cùng cũng nhất trí nên dừng lại ở đây. Còn về kiện bảo khí trong lời Ngao Lữ nói, không biết kẻ nào sẽ chiếm được.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Lại ba ngày nữa trôi qua, trên đường đi Tinh Hồn một mực im lặng, dồn tâm trí vào tu luyện. Cơ Dung thì cũng không hề lên tiếng, cứ như vậy mà đi. Theo nàng dự tính, có lẽ hai ngày nữa là sẽ tiếp cận tòa tháp. Đang lúc đi, Tinh Hồn bỗng cảm thấy muốn đột phá, lập tức nói:
-Cơ Dung, ngươi giúp ta tìm một chỗ trống.
-Chuẩn bị đột phát sao? – Cơ Dung hỏi.
Tinh Hồn gật đầu, mấy ngày trước hắn đã cảm nhận được bình cảnh đang muốn vỡ nát, thế nên ba ngày nay hắn một mực dồn tâm trí tu luyện, điên cuồng vận chuyển Hỗn nguyên thiên thần quyết hấp thu tử khí. Quả nhiên cuối cùng bình cảnh cũng đã phá tan. Cơ Dung nội tâm chỉ cảm thấy chấn động, hiện tại Tinh Hồn đột phá, chính là muốn trở thành cường giả Thần vương cảnh trung kỳ. Thiên phú bậc này, hai chữ yêu nghiệt chỉ sợ chưa đủ để nói lên tất cả những gì về Tinh Hồn.
Cơ Dung liền tản thần thức ra, rồi chỉ tay về một ngọn núi nhỏ:
-Chúng ta qua bên kia. Để ta, Kiệt Tư và Tất Vưu hộ pháp cho ngươi.
Thế là hai người hai thú tiến nhanh về phía ngọn núi. Cơ Dung, Kiệt Tư và Tất Vưu đứng cách xa Tinh Hồn ba ngàn thước, vừa quan sát Tinh Hồn vừa cảnh giác nguy cơ xung quanh. Tinh Hồn ngồi xếp bằng xuống đất, tử khí hiện lên, tạo thành một quả cầu bảo hộ hắn bên ngoài. Còn hắn thì liên tục vận chuyển Hỗn nguyên thiên thần quyết. Một giờ trôi qua, chỉ thấy trên thiên không, mây đen đậm đặt bao phủ, cuộn tròn lại thành một vòng xoáy khổng lồ, thiên uy phát ra chấn nhiếp vạn vật.
Cơ Dung tròn mắt kinh ngạc, bình thường đột phá một giai mới dẫn động lôi kiếp. Nhưng Tinh Hồn là Thần vương cảnh sơ kỳ đỉnh phong đột phá Thần vương cảnh trung kỳ lại có thể dẫn động lôi kiếp, mà lôi kiếp này, so với lôi kiếp Thần đế cảnh cơ hồ mạnh hơn gấp hai lần. Đây chính là lần đầu tiên, Cơ Dung cảm thấy cảnh tượng như vậy. Bỗng trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ, không lẽ phương pháp tu luyện của Tinh Hồn hoàn toàn khác biệt với thế giới này?
Đương nhiên đúng như Cơ Dung tiên liệu. Phương pháp tu luyện của Tinh Hồn chính là tu tiên, từ phàm nhân trở thành tiên nhân. Còn võ giả Huyền Thiên giới, thành tựu cuối cùng là Chí tôn đại thần, trừ khi có kỳ tích nào đó xảy ra mới có thể phá vỡ hư không, phi thăng Tiên ma giới. Tu chân giả lại khác biệt, sau khi tu luyện đến giai đoạn cuối cùng, đột phá Đại thừa kỳ, đã là nửa bước phàm tiên rồi. Một khi đã tích tụ đủ sức mạnh, cơ hội phá vỡ hư không phi thăng Tiên ma giới có đến bảy phần nắm chắc. Ba phần còn lại, thì phải dựa vào may mắn rồi.
Tuy rằng nói dễ dàng như vậy, thế nhưng lại cực kỳ khó. Có thể nói Tu chân giả và Võ giả tu luyện hoàn toàn khác biệt. Võ giả thời gian tu luyện ngắn hơn so với Tu chân giả, tỉ như từ cấp Đại võ sư lên cấp Võ tông, một đệ tử thiên phú thuộc loại bình thường chỉ cần thời gian mười năm. Còn Tu chân giả, muốn từ Luyện khí từ đột phá Trúc cơ kỳ, thiên phú có thể thuộc loại cao cấp, nhưng tốn ít nhất là hai mươi năm. Về sau thì càng lúc càng dài, thậm chí có thể tốn đế vài trăm năm thọ nguyên mới tiếp tục đột phá, và đương nhiên, thiên phú cũng hạn chế hơn rất nhiều lần so với Võ giả Huyền Thiên giới. Thế mới nói, Tinh Hồn từ năm bảy tuổi cho đến năm mười ba tuổi, tu vi Luyện khí kỳ đã đột phát Trúc cơ kỳ, rồi Kim đan kỳ, thậm chí là Nguyên anh kỳ, chỉ mất vỏn vẹn hơn sáu năm, chính là khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi rồi*.
Có thể vận khí Tinh Hồn rất cao, nhưng ở một thế giới linh khí nhạt nhòa này, chính là tiểu vị diện thấp kém nhất mà tu luyện với tốc độ sấm sét như vậy, bốn chữ biến thái yêu nghiệt làm sao đủ để miêu tả Tinh Hồn được. Rồi từ năm mười ba tuổi đến năm mười bảy tuổi rưỡi, đã chuẩn bị trở thành Tu chân giả Độ kiếp kỳ đệ thập trọng. Tu chân giả khác thậm chí tốn thời gian cả ngàn năm, hoặc có thể hơn nữa cũng chưa chắc có thể đột phá Độ kiếp kỳ đệ thập trọng lôi kiếp.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ