Trấn hồn bi đã vỡ, lực lượng huyết hồn pháp tắc không còn bị lưu giữ, liền tiêu tán ngay. Thần hồn được giải phóng, bắt đầu làm chủ lại được chân thân. Cái đầu khổng lồ ngẩn lên trên, bốn cái chân to như trụ trời, cơ bắp nổi cuồn cuộn, long trảo sắc bén đạp lên tế đàn, chân thân rời khỏi tế đàn.
Lúc Mặc Uyên còn đang ngủ say, long uy vốn đã kinh người, bây giờ thức tỉnh uy thế càng bạo tạc. Đây mới chân chính là thần long trong truyền thuyết, thấy đầu không thấy đuôi, long tộc tại Bàn Long đảo, cho dù là Long hoàng mạnh mẽ nhất cũng không thể so sánh được với đầu thần long này. Tinh Hồn quả thực đã chấn kinh, không thể tin được trên đời này lại có sinh vật mạnh mẽ đến thế.
Mặc Uyên ngâm lên một tiếng khiến cho thiên địa biến sắc, không gian xung quanh bị một luồng sóng âm ba chấn nát, san phẳng thành bình địa. Ngay cả những vết rách hư không quỷ dị tùy thời có thể nuốt trọn mọi thứ, trước lực lượng long ngâm cũng không chịu nổi mà bị phá tan.
Khí thế của hắn không chỉ ảnh hưởng đến không gian giam cầm, mà của Đông Ly thánh cảnh, thậm chí cả Bàn Long đảo cũng không chịu được mà rung chuyển dữ dội. Địa chấn khiến cho chúng long tộc biến sắc, ai nấy đều kinh hoảng, còn đang tưởng rằng Bàn Long đảo muốn sụp đổ. Chỉ là chấn động chỉ xảy ra trong chốc lát, chỉ vài tức sau liền biến mất, mọi thứ lại bình lặng trở lại.
Bên ngoài Đông Ly thánh cảnh, Long hoàng Ngao Bắc Hành, các trưởng lão long tộc tất cả đều đang đứng trước Bàn Long môn, ai nấy đều nghi hoặc nhìn nhau, thanh âm hỗn tạp không ngừng bàn tán:
-Chấn động vừa rồi dường như phát sinh bên trong Đông Ly thánh cảnh. Mấy ngàn năm nay, Đông Ly thánh cảnh vẫn luôn bình thường, vì sao lại xảy ra dị tượng kỳ lạ này?
-Không biết long tộc đệ tử có xảy ra chuyện gì không nữa. Bọn chúng đều là tinh anh đệ tử, là tương lai của long tộc, nếu xảy ra bất trắc thật khó mà chấp nhận được.
-Có khi nào chấn động này là do gã nhân loại kia không?
-Ta nghĩ khả năng này là rất lớn. Trước đây không sao, nhưng khi gã nhân loại đó đến thì xảy ra chuyện này.
-Từ đầu lão phu đã có dự cảm không ổn, không ngờ lại có chuyện thật.
-Nếu như long tộc đệ tử có mệnh hệ gì, chúng ta nhất định phải giết chết gã nhân loại đó cho hả giận.
-Phải đấy. Long tộc chúng ta đã im lặng quá lâu, đám nhân loại hạ tiện này còn nghĩ rằng long tộc sợ bọn chúng.
-Đúng, đúng………
Lời bàn tán liên tục, tất cả lời lẽ cay nghiệt đều nhắm vào Tinh Hồn. Đây cũng khó trách, trong số những người đứng ở đây, chỉ có vài người là biết được tin tức Tinh Hồn đã trao trả chí bảo Thiên Long giới cho Ngao Bắc Hành, những người còn lại chỉ biết rằng Tinh Hồn đối với long tộc có chút ân huệ.
Nhưng cổ nhân có câu, có ân báo ân, có oán trả oán, dù là ân nhân của long tộc đi nữa, động chạm đến căn cơ của Long tộc thì đều phải trả giá. Bọn họ hướng Ngao Bắc Hành phẫn nộ đòi sau khi lịch lãm Đông Ly thánh cảnh kết thúc thì phải bắt Tinh Hồn để trị tội. Nghe vậy, Ngao Bắc Hành khuôn mặt cả giận, quát bọn chúng một tiếng:
-Các ngươi im lặng cho bản hoàng. Chuyện còn chưa rõ ràng mà đã đổ oan cho người khác.
-Nhưng mà…
Bọn họ không hiểu vì sao Ngao Bắc Hành lại giận dữ đến như vậy, còn đang định nói bồi thêm gì đó thì thái thượng trưởng lão đứng cạnh Ngao Bắc Hành lên tiếng khuyên can:
-Được rồi, chuyện này Long hoàng tự có cách phân xử, các ngươi không cần để tâm. Người đó có đại ân với long tộc, tuyệt đối sẽ không gây tổn hại gì đâu. Chấn động vừa rồi đã hủy đi một số địa phương ở Bàn Long đảo, các ngươi mau chóng dàn xếp ổn thỏa, kê khai thiệt hại, sau đó bẩm báo lại cho lão phu.
-Tuân lệnh trưởng lão đại nhân.
Thái thượng trưởng lão Ngao Thường uy danh tại long tộc rất cao, cơ hồ không thua kém gì Long hoàng Ngao Bắc Hành cả. Lão vốn là sư tôn của Ngao Bắc Hành, thực lực và cơ trí đều rất cao, ngay cả cường giả nhân tộc nghe đến danh tiếng của lão cũng phải e ngại ba phần. Vì vậy khi nghe lão lên tiếng, mọi người đành phải nghe theo, sau đó lần lượt rời khỏi chỗ này, chỉ còn lại khoảng mười người mà thôi.