-Lão phu hy vọng, Mặc Uyên tiền bối có thể vì hoàn cảnh bi đát của long tộc hiện tại mà xuất thủ chấn hưng long tộc.
-Không có hứng thú.
Mặc Uyên vốn tâm tư không quan tâm, nhưng long tộc lại muốn lôi hắn vào cuộc, lập tức nghiêm sắc mặt từ chối.
-Ta tuy cùng huyết mạch với các ngươi, thế nhưng Tứ linh chúng ta luôn đứng ngoài cuộc phân tranh thiên hạ, cho dù thật sự long tộc gặp phải nguy cơ diệt tộc, ta vẫn sẽ không quan tâm đến.
Lời từ chối thẳng thừng của hắn không khỏi khiến cho Ngao Thường trong lòng nguội lạnh. Còn nhớ lịch đại tổ tiên năm đó khi mới đặt chân đến Bàn Long đảo, tình cảnh ỉ ôi, khốn khổ như thế nào. Trải qua kinh lịch ngàn năm, bây giờ sinh cơ mới chớm nở trở lại. Chỉ là như vậy thì vẫn chưa đủ. Nơi sinh sống chân chính của long tộc là ở phía bắc Huyền Thiên giới, bọn họ vẫn luôn mong có một ngày được trở lại quê hương chính thống của mình.
Đáng tiếc, tuy rằng cường giả long tộc cũng không tính là ít, nhưng đối với thiên đại thế lực như Vô Thượng Thiên cung thì không khác gì đom đóm với ánh trăng, chênh lệch hai bên cách biệt một trời một vực. Thực lực chân chính của long tộc, may ra chỉ bằng một nửa Thiên Phong quốc mà thôi. Nếu muốn trở lại bắc hải thì phải có thực lực vượt trội hơn nữa, chí ít cũng phải tầm tầm Vô Thượng Thiên cung thì mới được. Nhưng mà, chuyện này dễ vậy sao? Hay muốn nói trắng ra là bọn họ không có một phần mười cái phân lượng này.
Nhưng khi hy vọng tưởng chừng như đã tắt thì một câu nói của Mặc Uyên lại giống như một cọng cỏ cứu mạng, dù là một cọng cỏ mỏng manh, nhưng nó lại có khả năng giúp cho long tộc từ bờ vực thẳm tăm tối trở lại với bầu trời tươi sáng ấm áp.
-Ta và hắn có ước định với nhau, trong một khoảng thời gian sẽ giúp đỡ hắn xây dựng thế lực. Nếu như các ngươi không chê có thể lập hiệp ước kết minh với hắn, cùng nhau đồng cam cộng khổ. Đương nhiên, việc này chính là một con dao hai lưỡi, hắn thành công, long tộc có thể hoàn thành tâm nguyện, nhưng nếu hắn thất bại thì cũng đồng nghĩa với việc, long tộc vĩnh viễn sẽ lưu lại nơi hoang vu này, hoặc tình huống xấu hơn chính là rơi vào thảm cảnh diệt tộc. Quyết định thế nào là tùy vào các ngươi. Tạm thời chúng ta sẽ lưu lại Bàn Long đảo vài ngày, nếu như các ngươi đồng ý kết minh thì cứ đến tìm chúng ta.
Nói xong, hắn liền nhìn Tinh Hồn một cái, sau đó cùng với Phượng Cửu chuyển người rời đi. Tinh Hồn khóe miệng nở một nụ cười thần bí, cũng không lưu lại quá lâu, trực tiếp cùng với Kiều An và Cơ Dung phi hành rời đi, để cho đám long tộc đứng lại nơi đó. Sau đó một hồi, bọn họ cũng giải tán khỏi Bàn Long môn.
Trên đường trở về chỗ tịnh dưỡng, Tinh Hồn trong lòng luôn nghĩ đến việc mà Mặc Uyên đề xuất. Thế lực hắn muốn xây dựng, quả thực vẫn còn quá non trẻ. Cao thủ Đấu Thần kỳ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu muốn tranh phong với bát đại thế lực, cơ hồ là chuyện không có khả năng. Thực sự mà nói thì đây là vấn đề nan giải, hắn vẫn chưa có lời giải cho bài toán này. Muốn bồi dưỡng ra một thế hệ tài năng tốn không ít thời gian và tiền tài, không phải ngày một ngày hai là có giải quyết được. Nhưng bây giờ, nếu như có thể lôi kéo được long tộc, chẳng phải sẽ khiến cho kế hoạch của hắn tiến thêm một bước tiến lớn ư?
*********
Các bạn giúp tác đánh giá lên 7 điểm nhé. Cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ