Đại Lão Cố Chấp Cứ Ép Hôn

Chương 9: Tức giận




Thịnh Tùy không chạy xe đến tiểu khu của Yến Thời Miên, mà trực tiếp lái đến căn biệt thự ở gần công ty.

Hắn dừng xe ở trong gara, xuống xe sải bước đến bên phía Yến Thời Miên mở cửa xe ra, kéo Yến Thời Miên xuống xe rồi vác cậu lên vai mình.

“Làm gì thế!” Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngay cả một chút thời gian để phản ứng Yến Thời Miên cũng không có, đầu óc choáng váng túm chặt lấy phần áo sau lưng Thịnh Tùy.

Cậu giãy giụa kịch liệt, đá một cước vào ngực Thịnh Tùy, Thịnh Tùy bị đau đến mức thở không được, hắn chống tường đứng lại một hồi rồi mới tiếp tục đi về hướng thang máy.

“Thả em xuống!” Trong lòng Yến Thời Miên vừa sợ vừa giận, “Anh muốn làm gì!”

Cửa thang máy mở ra, Thịnh Tùy ấn nút lầu 2.

Hai chân Yến Thời Miên đá loạn xạ, Thịnh Tùy chịu đựng thở dài một tiếng, hắn dùng một tay nắm lấy hai mắt cá chân của cậu, một tay đánh lên mông cậu một cái.

Cũng không mạnh, chỉ là đánh tượng trưng mà thôi.

Nhưng Yến Thời Miên rất yếu ớt, cậu từng tuổi này chưa từng bị ai đánh mông cả, ba mẹ cậu và anh cậu mười mấy năm trời chưa từng đánh cậu, đêm nay Thịnh Tùy lại dám đánh mông cậu.

“Má, Thịnh Tùy, anh còn là người sao!” Cậu há miệng cắn lên vai Thịnh Tùy một cái, vừa tức vừa thẹn.

Thịnh Tùy chịu đựng không lên tiếng, im lặng nghe cậu mắng một tràng từ ngữ thô tục, chờ thang máy dừng lại hắn mới thả Yến Thời Miên xuống khỏi vai, hai tay nắm lấy eo cậu, nghiến răng nói.

“Miên Miên, em học mấy từ thô tục đó ở đâu ra?”

Đại não của Yến Thời Miên nháy mắt ngừng hoạt động, cảm nhận được hai tay bên hông đang siết lại, cậu nhướng mày nhấp miệng nhưng không thể nói ra được mình học mấy từ đó ở đâu.

“Đm, rốt cuộc anh có ý gì, đừng có động vào ông đây!”

Chân mày của Thịnh Tùy hoàn toàn nhíu chặt lại, cả người hệt như bị mây đen bao phủ, hơi thở âm u.

Lúc này Yến Thời Miên mới nhận ra có gì đó không đúng, hình như hôm nay Thịnh Tùy thật sự muốn phạt cậu.

Cậu nắm bàn tay đang nắm eo mình của Thịnh Tùy, dùng sức muốn gỡ từng ngón tay của hắn ra, kết quả lại không xê dịch được gì, bàn tay to lớn của Thịnh Tùy hệt như một chiếc gông cùm xiềng xích khóa chặt cậu lại.

Kéo ra rồi cũng không thoát được.

Trong mắt Yến Thời Miên hiện lên chút tủi thân: “Anh ơi, em muốn đi về.”

Thịnh Tùy cười một tiếng, đột nhiên kéo cậu lại, đi vào trong phòng tắm.

“Trên người dơ rồi, anh tắm cho em rồi lại về.” Cửa phòng tắm bị mở mạnh ra, đập vào vách tường vang lên một tiếng lớn.

Yến Thời Miên bị dọa sợ, qua vài giây vẫn không nhớ phải làm gì.

Chờ đến khi cậu hoàn hồn lại thì phát hiện vạt áo đã bị vén lên, dòng ước ấm áp lướt qua eo.

Cậu thật sự không biết Thịnh Tùy phát điên chuyện gì, trong tình huống này cậu kéo vạt áo xuống trước, nhưng Thịnh Tùy lại dùng một tay kéo ngược lên lại.

“Mẹ nó, rốt cuộc anh phát điên cái gì!”

Tay cậu nắm vạt áo ẩm ướt, trong lòng bàn tay toàn là nước, Yến Thời Miên vươn một tay đánh lên mặt Thịnh Tùy làm vài giọt nước hơi dính vào trong mắt hắn.

“Miên Miên, có phải anh vừa hỏi em học mấy từ thô tục kia ở đâu không?” Thịnh Tùy kéo tay cậu xuống nắm ở trong tay, một tay khác vươn lấy một chai sữa tắm.

Là vị đào, hắn đặc biệt chuẩn bị cho Yến Thời Miên, Thịnh Tùy không dùng, mỗi khi Yến Thời Miên tới cậu sẽ dùng nó.

Lúc trước Thịnh Tùy ngửi thấy mùi này trên người Yến Thời Miên, hắn cảm thấy rất thơm rất ngọt nên liền mua một chai đặt trong nhà, lúc Yến Thời Miên đến đây cũng rất tự nhiên dùng chai sữa tắm này.

“Bây giờ eo dơ, tay cũng dơ.” Hắn đổ sữa tắm lên trên lưng Yến Thời Miên, sữa tắm màu trắng chảy xuống vùng eo trắng mịn màng của cậu.

Bàn tay chạm vào nước nóng, sau đó chạm lên sữa tắm lạnh lẽo, Thịnh Tùy dùng ngón tay cái và ngón trỏ vân vê tay lòng bàn tay cậu.

Yến Thời Miên cảm thấy loại chuyện này quả thực là vũ nhục cậu, nhưng trong lúc này thế mà cậu lại có thể phân tâm nghĩ sang chuyện khác.

Cậu nghĩ, dơ chỗ nào, mỗi ngày cậu đều tắm rửa.

Nói chung tóm lại là Thịnh Tùy đang nổi điên.

Sữa tắm hoàn toàn tan ra, mùi hương vị đào nồng đậm men theo dòng nước ấm áp tỏa ra khắp phòng.

Trong không khí vừa ngọt vừa thơm.

Thịnh Tùy xoa eo Yến Thời Miên đến khi đỏ lên mới dừng tay, cuối cùng xối nước rửa sạch đám bọt trắng.

Yến Thời Miên vẫn luôn khóc, cậu đánh không lại Thịnh Tùy, mắng cũng chỉ mắng được vài câu khó nghe, nói tới nói lui cũng chỉ là vài câu đó, chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể khóc thôi, hy vọng Thịnh Tùy đừng nổi điên nữa, buông tha cho cậu.

Nhưng lúc này nước mắt của cậu lại không có hiệu quả gì, Thịnh Tùy chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Vân Thuyền dắt tay Yến Thời Miên, ôm eo Yến Thời Miên, hắn liền cảm thấy tức giận.

Phải rửa.

Trên người Yến Thời Miên chỉ có thể lưu lại dấu vết của hắn.

Khi bọt sữa tắm được rửa sạch sẽ, Yến Thời Miên ướt từ đầu đến chân, đôi mắt đen nhánh khóc đến mức đỏ lên, lúc này vẫn không ngừng nức nở.

Thịnh Tùy tắt nước đi, lúc này suy nghĩ mới quay trở về lúc bình thường, đống hỗn độn trước mắt bắt đầu trở nên rõ ràng, hắn nhìn thấy Yến Thời Miên đang ướt sũng.

Quần áo dính sát lên người cậu, vẽ ra đường cong xinh đẹp hút mắt, làn da lộ ra bên ngoài bị hơi nóng hun lên đỏ hồng.

Thịnh Tùy cảm thấy cổ họng lập tức khô khốc, khô đến mức hắn liên tục nuốt nước bọt mà vẫn không hết, đại não nháy mắt cùng đình trệ.

Hắn lấy một cái khăn từ bên trên xuống lau từ đầu đến chân Yến Thời Miên một lần, lại lấy một cái khăn khác bọc cậu lại rồi kéo cậu đến trước bồn rửa mặt.

Yến Thời Miên không dám động đậy, cậu ngơ ngác nhìn theo động tác của hắn.

Lấy kem đánh răng, lấy cốc đựng nước, động tác liền mạch lưu loát sau đó Thịnh Tùy đưa đến trước mặt cậu: “Súc miệng!”

Yến Thời Miên đi qua như rối gỗ bị điều khiển, làm theo mệnh lệnh.

“Rửa sạch miệng, sau này không được nói mấy lời kia nữa.” Thịnh Tùy đứng sau cậu, hai tay chống lên bồn rửa mặt, nhốt Yến Thời Miên vào lòng mình.

Yến Thời Miên khóc đến đau mắt, lúc này không khóc nổi nữa, chỉ có thể khẽ gật đầu.

Bắt cậu súc miệng là vì cậu nói tục, vậy bắt cậu tắm là vì chuyện gì chứ!

Thịnh Tùy đứng sát Yến Thời Miên, trên người Yến Thời Miên rất nóng, mùi hương thơm ngọt, chiếc áo bởi vì dính nước nên nặng hơn lệch xuống dưới, để lộ ra phần xương quai xanh tinh xảo của cậu.

Trên phần xương quai xanh còn có một nốt ruồi.

Trong gương, Yến Thời Miên máy móc đánh răng, cái cổ thon dài, bên phải còn có một nốt ruồi nữa.

Nó màu đen, hệt như quân cờ rơi trên nền tuyết trắng.

Trên người Yến Thời Miên không có nhiều nốt ruồi lắm, nhưng nốt ruồi nào cũng nằm ở vị trí mà Thịnh Tùy yêu thích.

Hắn hơi híp mắt lại, hình như trên lưng cũng có một nốt.

Vừa rồi không chú ý lắm.

Hắn rút một bàn tay chống ở trên bồn rửa mặt về, ma xui quỷ khiến thế nào lại di chuyển tay xuống dưới.

Đại não lúc này gần như trống rỗng, mọi hành động đều là quỷ khiến.

Cảm giác khô nóng dâng lên trong cơ thể, phía dưới cương đến đau.

Yến Thời Miên phun một ngụm nước ra, mở miệng mơ hồ gọi hắn: “Anh ơi, đừng có đánh em.”

Thịnh Tùy cúi đầu nhìn, bàn tay khớp xương rõ ràng chỉ còn cách eo Yến Thời Miên một chút xíu, nhưng phía dưới lại có thứ gì đó ấn lên eo Yến Thời Miên.

Hắn thất thần nửa ngày không động đậy, Yến Thời Miên đã đánh răng xong muốn xoay người lại.

Lòng hắn hốt hoảng, nhanh chóng ấn đầu Yến Thời Miên quay lại: “Miên Miên, em đi tìm quần áo thay đi, anh đi tắm một cái.”

Lúc này Yến Thời Miên sợ hắn vô cùng, nào dám nói trả lại câu nào, lập tức xoay người bỏ chạy.

Thịnh Tùy đóng cửa lại, tựa người vào tường, trong phòng tắm vẫn còn lưu lại mùi hương của Yến Thời Miên.

…….

Lúc hắn rời khỏi phòng tắm, Yến Thời Miên đã thay quần áo xong, cũng đã sấy khô tóc.

Thịnh Tùy không nói gì, trong lòng biết rõ hôm nay đã làm cậu sợ tới mức tự biết ngoan ngoãn rồi.

Nếu là trước kia, Yến Thời Miên gội đầu xong sẽ làm nũng bắt hắn sấy giùm.

“Miên Miên.”

Yến Thời Miên đang chán nản điều khiển TV, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi dịu dàng của Thịnh Tùy.

Cậu theo bản năng quay đầu lại, đến khi nhìn thấy gương mặt của Thịnh Tùy thì mới nhớ tới những chuyện vừa xảy ra, thế là cậu quay đầu trở lại.

“Miên Miên, đói bụng không?” Thịnh Tùy chưa từ bỏ ý định, lại đi qua đứng trước mặt cậu hỏi.

Vừa rồi không phát hiện, lúc này mí mắt của Yến Thời Miên đã bị khóc sưng lên, đôi mắt đỏ vô cùng.

“Anh ơi, em có thể về nhà không?” Yến Thời Miên hỏi, giọng nói bất giác trở nên nức nở.

Thịnh Tùy im lặng nhìn cậu một lát, phát hiện bàn tay giấu sau lưng cậu đang run lên.

“Miên Miên,” hắn thở dài, “Ăn cơm xong anh đưa em về.”

Yến Thời Miên căn bản không đói bụng, mấy thứ ăn buổi chiều vẫn chưa kịp tiêu hóa, trái lại bị đầy bụng khó chịu, còn đau nữa.

“Nghe lời.” Thịnh Tùy xoa đầu cậu, rõ ràng chỉ là một hành động đơn giản không có chút uy hiếp nào, thậm chí giọng điệu còn mang theo vẻ lấy lòng nhưng lại khiến Yến Thời Miên nghe ra sự uy hiếp.

Ánh mắt cậu phức tạp nhìn Thịnh Tùy, hôm nay không ăn cơm là không được đi sao?

Thịnh Tùy nhìn lại cậu, ánh mắt đã không còn cảm giác cố chấp lúc ban nãy, lúc nhìn Yến Thời Miên còn mơ hồ ẩn chứa tình cảm.

Nhưng mới từ cơn hoảng sợ hoàn hồn lại, Yến Thời Miên căn bản không cảm nhận được đây là ánh mắt gì, chỉ cảm thấy đó là uy hiếp.

Thời điểm kẻ điên nổi điên, tốt nhất là phải nghe theo lời hắn, không thể chọc giận hắn.

Trong đầu Yến Thời Miên đột nhiên xuất hiện những lời này, cậu dùng ngón cái và ngón trỏ tạo ra một hình ok nho nhỏ: “Vậy ăn một chút cũng được.”

Chịu ở lại là tốt rồi, Thịnh Tùy nhẹ nhàng thở ra, xem ra cậu không bị hắn dọa sợ hoàn toàn, vẫn còn dỗ được.

Hắn lập tức xoay người vào bếp bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Thịnh Tùy biết nấu cơm, nhưng không thường làm, chỉ có nấu trước mặt Yến Thời Miên một lần, cũng chỉ có Yến Thời Miên được nếm thử tay nghề của hắn.

Dạ dày Yến Thời Miên không tốt, Thịnh Tùy liền nấu cháo hải sản cho cậu.

Nấu xong xuôi bưng ra bàn, hắn phát hiện Yến Thời Miên từ ngồi chuyển sang nằm, khó chịu cuộn người lại, ôm bụng đầu đổ mồ hôi.

“Miên Miên, rốt cuộc chiều nay em đã ăn gì?”

Thịnh Tùy không kịp đổi dép lê đã ôm lấy cậu, có chút tức giận vì Yến Thời Miên đã lừa hắn loại chuyện này, đúng thật là lấy cơ thể mình ra đùa giỡn.

Yến Thời Miên bấu chặt sô pha không chịu buông: “Anh em tới đón em.”

Được rồi, vẫn là dọa cậu sợ.

Thịnh Tùy nghĩ.

“Anh đưa em đi bệnh viện, lúc này mà còn chờ Yến Quy Nam làm gì!”

Thịnh Tùy tông cửa xông ra, Yến Thời Miên lại nép vào ngực hắn khóc: “Em chỉ muốn anh em đến đón thôi!”

Thịnh Tùy giả vờ như không nghe thấy, lúc mở cửa ra liền thấy Yến Quy Nam đang định gõ cửa.

“Miên Bảo, em sao thế?” Yến Quy Nam lo lắng đi tới, Yến Thời Miên quay đầu nhìn anh.

“Anh ơi!” Yến Thời Miên thấy Yến Quy Nam, hiếm khi thấy thân thiết như bây giờ, cậu nắm tay anh không buông, một tay đẩy Thịnh Tùy ra miễn cưỡng đứng trên đất, “Em muốn anh đưa cơ, không muốn Thịnh Tùy đâu.”

Thịnh Tùy liếc cậu một cái, cậu liền ôm bụng trốn sau lưng Yến Quy Nam: “Cứu mạng với!”

Yến Thời Miên đều là người quan trọng đối với hai người họ, Thịnh Tùy cũng không ép buộc Yến Thời Miên phải ngồi xe mình đến bệnh viện, tài xế và hắn đều đi theo.

Đến bệnh viện kiểm tra xong, bác sĩ nói cậu ăn cay nên dạ dày chịu không nổi.

Bác sĩ là người nhà họ Yến và nhà họ Thịnh đều biết, ông trách Yến Thời Miên vài câu rồi cho cậu về.

Yến Thời Miên hệt như một trái cà bị sương giá vùi dập, yên lặng nằm trên giường, Thịnh Tùy vừa mới nghiêng người tới cậu liền hoảng sợ trở mình dùng chăn che đầu lại.

“Yến Quy Nam, bảo anh ấy ra ngoài đi!”

Âm thanh rầu rĩ vang lên từ trong chăn.

Ý tứ giận dỗi rất rõ ràng.

Thịnh Tùy mất tự nhiên đứng đó một lát nhưng lại không dám đi qua đó kích thích cậu vì thế xoay người ra ngoài.

Yến Quy Nam đợi đến khi Yến Thời Miên ngủ mới rời đi, Thịnh Tùy ngồi thẳng lưng ở trên hành lang, bóng dáng nhìn vừa cô độc vừa cô đơn.

“Thịnh Tùy” Yến Quy Nam ngồi xuống cách hắn một ghế, quan hệ giữa anh và Thịnh Tùy thật ra không tính là thân thiết, hai người cùng nhau lớn lên, học chung từ nhà trẻ đến năm lớp 11.

Nhưng người khiến hắn và Thịnh Tùy chính thức chơi chung với nhau chính là Yến Thời Miên.

Yến Quy Nam vẫn luôn tin rằng, nếu không có Yến Thời Miên, có lẽ Thịnh Tùy đã không thèm nhìn anh lấy một cái.

“Cậu còn nhớ lần Miên Miên sợ cậu như vậy là khi nào không?”

Thịnh Tùy cúi đầu, đương nhiên là nhớ.

Khi đó hắn cũng nổi điên, Yến Thời Miên cũng khóc, một khoảng thời gian sau mỗi khi thấy hắn, Yến Thời Miên liền trốn đi, cuối cùng là nhờ Yến Quy Nam ra tay hai người mới làm lành như cũ.

“Cho nên,” Yến Quy Nam đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh lại, “Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”