Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 14: 14




Diêm La không đến nơi đóng quân, mà trở lại hồ nước nơi anh và Ân Thần thường nán lại.
Ân Thần đang ngồi trên một tảng đá lớn bên hồ, phần dưới của đuôi ngâm trong nước.
Cô ôm lấy đuôi của mình chăm chú cào, lớp da tróc ra càng nghiêm trọng, cái đuôi rắn màu trắng bạc sạch sẽ tinh tế ban đầu được bao phủ bởi những đốm xám lốm đốm, thực ra trông không được đẹp lắm.
Nhưng khi Diêm La nhìn vào nó, anh cảm thấy kỳ lạ rằng hình ảnh này lại đẹp không thể tin được.
Anh từ từ cuộn ống quần lên, lội nước đi đến, ngồi xổm đối diện với cô, ôm lấy đuôi của cô, tỉ mỉ xé lớp da cũ cho cô.
Ân Thần nhìn anh, nghiêng nghiêng đầu.
Không phải anh đang chỉnh đốn những người đó sao? Sao anh về sớm vậy?
Nhưng cô hưởng thụ rất vui vẻ, bởi vì Diêm La tỉ mỉ hơn cô nhiều, động tác của anh nhẹ nhàng và sạch sẽ hơn cô rất nhiều, cô vui vẻ vẫy đuôi, những tia nước nhỏ bắn lên người anh làm ướt một mảnh nhỏ, người đàn ông đã quen, ngược lại khẽ cười.
“Còn nhớ những gì tôi đã nói không? Tôi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Diêm La trầm giọng cười: “Cũng là bên một cái hồ, cái hồ đó nhỏ hơn cái này một chút, tôi vừa giết xong vài con kỳ đà đột biến, cả người dính đầy máu, trước khi chọn cái hồ đó, tôi đã ném miếng băng dính máu của mình xuống giữa hồ để thử xem có quái vật ẩn nấp trong đó hay không.

"
Ân Thần nghe anh nói cũng chậm rãi nhớ lại.
Đó là nhiệm vụ có giới hạn thời gian đầu tiên mà cô nhận được, yêu cầu cô ẩn nấp trong nước để xua đuổi những nguy hiểm trong nước cho Diêm La.

Hồ nước đó nhìn thì nhỏ nhưng thực ra rất sâu, trong đó có rất nhiều quái vật ẩn nấp.

Con lớn nhất và hung ác nhất chính là con Mosasaur nước ngọt đó, loại đó có thể nuốt chửng cả xương của anh chỉ trong một nhát.
—— Đương nhiên, nếu không có Ân Thần, Diêm La đã rời khỏi ngay khi con Mosasaur nước ngọt đó bị mùi máu dẫn ra, cũng hoàn toàn không cho nó một cơ hội há miệng.
Vì vậy, tác dụng của cô thực sự cũng không lớn như vậy, đúng không...
"Tôi nghĩ ở đó an toàn, cho nên xuống nước." Người đàn ông cười trầm thấp nhìn cô đầy ẩn ý: "Là em trấn áp những kẻ săn mồi bên trong cho tôi.

Em luôn theo dõi tôi, đúng không?"
Ân Thần bắt gặp ánh mắt của anh, từ từ đỏ mặt.
Thực ra, hiện tại cô vẫn nhớ dáng vẻ lúc anh vừa cởi quần áo vừa xuống nước.
Bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài miên man và những đường cơ thịt màu đồng thật gợi cảm...
Khi đó, đối với Ân - từ khi sinh ra đã bắt đầu ngủ, chưa từng yêu đương, thậm chí cũng không được mấy lần gặp đàn ông, người khỏa thân càng không có - Thần, cú sốc đó lớn như thế nào cũng đừng nhắc đến nữa!
Dưới những lời chế nhạo, cười giễu ha hả của Quy Tắc, cô vừa giả vờ lấy tay làm động tác che mắt, vừa vụng trộm nhìn chằm chằm vào anh qua khe hở giữa những ngón tay.

Sau đó, ngay tại thời điểm này, Quy Tắc giao cho cô nhiệm vụ thứ hai.
【Hãy chạm vào da của Diêm La bằng đuôi rắn trong vòng ba phút, yêu cầu duy trì tiếp xúc hơn 5 giây.

Người không hoàn thành nhiệm vụ, xóa sổ!】
Ân Thần có đủ lý do để nghi ngờ Quy Tắc là vì ánh mắt của cô quá đói khát nên cho cô một cơ hội ra tay!
Nhưng cô thực sự không muốn!
Tự tưởng tượng chút còn được chứ bảo cô để đuôi lên...!Trời ạ! Đó là hóa thân của Quân Hình! Là Quân Hình đã suýt giết cô khi vừa mới sinh ra, để lại cho cô đầy ám ảnh thời thơ ấu!
“ Tôi còn nhớ, đuôi của em vươn đến ba lần.” Diêm La không biết cô đang suy nghĩ gì, chỉ là dáng vẻ của cô lúc ngẩn người trông vô cùng đáng yêu.
Anh luôn nhớ đến cảnh tượng lúc đó, thậm chí càng hồi tưởng càng cảm thấy rõ ràng hơn.
Máu tươi từ miệng vết thương hóa thành từng sợi tơ máu trong nước, từng sợi trôi xuống, anh rũ mắt rửa sạch, đột nhiên cả người cứng đờ.
Dưới nước, đột nhiên có thứ gì đó móc nhẹ vào mắt cá chân anh, sau đó biến mất.
Loại xúc cảm đó đến rồi đi rất nhanh, cảnh giác như anh lại không cảm thấy là mình nghĩ nhiều.
Lúc đó anh hơi rũ mắt, tay từ từ chạm vào con dao găm sau thắt lưng, nhưng lại dừng lại rất nhanh.

—— Bởi vì cô lại tới.
Xúc cảm hơi lạnh, trơn trượt cọ vào mắt cá chân của anh hai lần, lại rút nhanh về.
Giống như một con cá nhỏ sợ hãi, không có một chút sát ý, thậm chí còn mang lại cho người ta cảm giác khẩn trương hề hề.
"Lúc đó, vốn dĩ tôi đã nắm lấy dao găm rồi, nhưng em quá ngượng ngùng không có một chút sát ý, cho nên tôi lại buông ra, lựa chọn bình tĩnh quan sát biến hóa, sau đó..." Anh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô.
Sau đó, cô lại đến.
Lần này càng gan dạ hơn so với lúc đầu, đã không phải là cẩn thận cọ xát, mà là chậm rì rì quấn một vòng quanh mắt cá chân của anh.
Vì vậy, anh có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng những lớp vảy nhẵn bóng tinh tế, cũng như phần đầu nhọn của chiếc đuôi mảnh tinh tế.
Vẫn như vậy, không hề có sát ý, thậm chí còn có chút cảm giác hơi căng thẳng.
Anh liếm khẽ răng hàm sau, chậm rãi cong lưng, sau đó với tốc độ vừa nhanh vừa mạnh trực tiếp nắm lấy thứ đang quấn quanh mình, dùng sức kéo nó lên khỏi mặt nước!
Lần lôi kéo này, còn kéo ra một tồn tại đầy bất ngờ với anh!
Trong ánh nắng có chút lờ mờ lúc hoàng hôn, có thể thấy rõ một vệt sáng óng ánh màu trắng bạc trên mặt hồ, giống như vô số kim cương rải trong nước, loá mắt đến cực điểm!!
Anh nhìn thấy một cái đuôi dài màu trắng bạc đột nhiên nhô lên từ trong nước, sóng nước che khuất tầm nhìn của anh, trong màn sương mờ ảo, nửa thân người thon dài duyên dáng và mái tóc dài màu trắng bạc của người phụ nữ, giống như trong thần thoại viễn cổ, thần rắn vừa tà ác vừa linh thiêng, mang sức mạnh vĩ đại làm rung động lòng người...
Ân Thần kinh ngạc mở to hai mắt!
Lúc đó cô bị dọa cho hoảng sợ, còn tưởng rằng mình chạy đủ nhanh, nhưng không ngờ rằng còn bị anh nhìn thấy rõ...!Vậy ra, trước lúc đó anh đã biết cô?
Thảo nào...!Cô cúi đầu nhìn Diêm La, sau khi cô cứu được anh, anh chỉ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, bây giờ nghĩ lại cũng quá bình tĩnh rồi.
Diêm La xé đi mảnh da cũ cuối cùng, thành thạo vạch đám thực vật dưới nước lấy ra hạt trắng bên trong, hòa với nước, tạo bọt rồi lau trên đuôi của cô, rửa sạch cẩn thận, giống như buột miệng nói: "Em nói xem chúng ta có được tính là yêu từ cái nhìn đầu tiên không?"

Ân Thần: "..."
Cô không cảm thấy như vậy, tuy rằng lúc đó cô có hơi thẹn thùng nhưng vẫn sợ muốn chết, nếu không phải là Quy Tắc yêu cầu, cô nhất định sẽ chạy càng xa càng tốt!
Nhưng hoàn cảnh như vậy xem ở trong ở trong mắt người đàn ông, cô chắc chắn đã thèm muốn anh từ lâu rồi.
Hừ, cái nồi này sao cô có cảm giác cả đời cũng không rửa sạch được!
Nghĩ đến đây, Ân Thần cảm thấy hơi tức giận.
Cô nhìn người đàn ông đang kiên nhẫn rửa đuôi cho mình, chợt nảy ra ý nghĩ xấu xa, cô tỉnh bơ cong đuôi lên đập vào nước, tạo thành một mảng bọt nước lớn, làm quần áo của người đàn ông ướt đẫm từng mảnh lớn!
Diêm La chậm rãi lau nước trên mặt, nhướng mày nguy hiểm, nhìn cô vừa định nói, liền nhận ra Ân Thần - người sắp bị mình mắng, đã đánh đòn phủ đầu bắt đầu làm nũng nhằm tránh được một kiếp.
Đầu đuôi cô cọ nhẹ vào cổ tay anh, rồi từ từ theo ống tay áo hướng lên trên cọ xát cánh tay rắn chắc.
Động tác của người đàn ông dừng lại.
Những gì cô làm giống như ném một nắm củi khô vào ngọn lửa đang bị dập tắt!
Anh chậm rãi đè đuôi cô lại, đứng thẳng lên, ấn eo cô khá mạnh vào phiến đá rồi tự phủ lên.
Ân Thần bất ngờ không kịp đề phòng, nửa nằm trên phiến đá, bắt gặp ánh mắt tối tăm và mờ mịt của người đàn ông, trong nháy mắt sững sờ.
Anh từ từ vén tóc cô, nâng cằm thanh tú của cô lên, hôn lên môi cô.
“ Tôi đã muốn làm việc này từ lâu.” Giọng anh khàn khàn, hơi thở không ổn định: “Em hoàn toàn không biết… một người đàn ông có thể trở nên đáng sợ như thế nào…”.