Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 2: 2




“Mộng thú......”
Giọng nói thanh lãnh trong trẻo nhưng tựa như ngăn cách bởi thiên sơn vạn thủy, mang theo gợn sóng lạnh lùng và uy nghiêm khó tả!
Quái vật khổng lồ vừa mới ra đời từ trong hỗn độn đang vô cùng đắc ý nhấc một móng vuốt ra khỏi kết giới, nó còn chưa kịp cất tiếng rít gào để thông báo với toàn bộ Cửu Trọng Thiên về sự tồn tại của mình thì đã đối diện với một đôi mắt lạnh lùng như thể hàn tinh.
Ba nghìn sợi tóc đen được búi lên bởi một cây trâm ngọc, đôi ủng trắng không dính bụi trần dẫm lên một mảnh máu thịt be bét, bên cạnh gương mặt lạnh lùng hờ hững kia là một thanh trường kiếm dài đang lẳng lặng tản ra hàn quang.
“Mộng thú......”
Hắn lại nhàn nhạt nói một tiếng, dưới chân hắn là thi thể nát bấy của ba con hung thú thượng cổ khác.
Ân Thần khẽ run rẩy, giật mình tỉnh giấc từ ác mộng!
Đậu má!
Ân Thần lau miệng, xác định bản thân không bị dọa sợ đến mức chảy nước miếng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bị doạ tỉnh nên không còn buồn ngủ, cô ai oán nằm gục xuống tảng đá lớn, đuôi rắn khó chịu lắc qua lắc lại.
Số cô khổ quá đi mất!
Trong thiên hạ này có mấy ai phải xả thân mạo hiểm đi cứu thiên địch* như cô chứ?!
(*) Thiên địch là các loài động vật được sử dụng để diệt trừ các sinh vật gây hại, bảo vệ mùa màng một cách tự nhiên.


Các loài thiên địch phổ biến là: chuồn chuồn, bọ ngựa, bọ rùa, cóc, chim sâu (để diệt côn trùng sâu bọ), cú, rắn, mèo, chó (diệt chuột và gặm nhấm), nhóm bắt mồi, ăn thịt: Nhện, Bọ cánh cứng, Bọ xít,...!Các loài côn trùng có ích khác.
Ngẫm lại lúc ấy, hình ảnh khi đồ đệ của Quân Hình, Đại đế Lam Phong nổi tiếng xấu bụng trên Cửu Trọng Thiên cười tủm tỉm xuất hiện ở nhà cô, ra lệnh cho thiên binh thiên tướng ở bên ngoài bao vây kín kẽ căn nhà trúc nhỏ của cô mà cô chỉ muốn trợn mắt!
Lam Phong có bộ dạng tao nhã thanh tao như ngọc, chẳng mấy khi lại nói chuyện sảng khoái: Quân Hình đạo tôn chịu kiếp nên hôn mê, chuyện này liên quan đến an nguy của Cửu Trọng Thiên thậm chí là cả tam giới.

Ân Thần là người duy nhất có năng lực đi vào giấc mơ của ngài ấy trong cả tam giới này, một là cô đi vào giấc mơ hỗ trợ, hai là hắn ta mang theo Cửu Trọng Thiên đồng quy vu tận với cô!
Ân Thần: “......”
Đi vào giấc mơ còn có thể có một con đường sống, cùng với toàn bộ Cửu Trọng Thiên đối địch......!Cô thật sự không muốn chết tàn tạ thế đâu!
Tuy tôn nghiêm của hung thú Thượng Cổ vô cùng cao, nhưng suy xét đến mạng nhỏ và giá trị thù hận của Quân Hình, cùng với muôn vàn chỗ tốt sau khi thành công......!Ân Thần vẫn chịu thua.
Ân Thần chậm rãi nhìn Diêm La, thật sự rất muốn nhân lúc tên này vẫn chưa nhớ ra thân phận của mình là gì, đập vai anh rồi hung dữ hù doạ anh để báo mối thù năm đó —— Nhưng kia đương nhiên không có khả năng.
“À, đúng rồi.” Đột nhiên Ân Thần ngồi dậy, gãi tóc: “Không phải lúc ta mới đến ngươi có nói với ta ngoại trừ nhiệm vụ có thời hạn ra thì còn có nhiệm vụ chính sao? Là cái gì thế, bây giờ gặp được người rồi, ngươi nói đi.”
“Tiếp theo không có nhiệm vụ cụ thể, chỉ có một nhiệm vụ chính tổng quát duy nhất.” Quy Tắc thong thả nói: “【Xin mời Ân Thần người vào giấc mơ có tình yêu cấm kỵ với Diêm La người trong giấc mơ, không có phương thức cụ thể, không có yêu cầu cụ thể, cuối cùng sẽ đánh giá kết quả bằng tiêu chuẩn chung, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị xoá sổ! 】”
Ân Thần ngã phịch xuống đất từ tảng đá!
“Ngươi nói cái gì!” Cô chật vật bò lên tảng đá lần nữa, hai con ngươi dựng thẳng đứng: “Ngươi giỏi thì lặp lại lần nữa xem!”
Quy Tắc không hề sợ cô, nó bình tĩnh nghiêm chỉnh lặp lại lần nữa.

Hai mắt Ân Thần đảo quanh, cô lẩm bẩm: “Chắc chắn là ta vào nhầm giấc mơ khác rồi, cái này mẹ nó cấm 18+ mà! Không đúng! Chắc chắn là ta vẫn chưa tỉnh ngủ!”
“Cái này cũng không khó hiểu lắm.” Quy Tắc làm ra vẻ như cô đang chuyện bé xé ra to, giải thích với cô: “Quy tắc cơ bản nhất trong giấc mơ là phải phù hợp với thiết lập nhân vật, hoàn thành cốt truyện một cách hợp lý.

Bây giờ ngươi là một con nữ xà vương không có khái niệm gì về đạo đức luân lý, hơn nữa lại còn cứu được một con người là nam thanh niên cường tráng mạnh mẽ, chắc chắn ngươi phải coi hắn là vật sở hữu của riêng mình rồi.”
“Ta cầu xin ngươi đừng nói nữa!” Ân Thần cảm thấy xấu hổ che mặt lại: “Ta quá khờ, thật sự, sao ta có thể nghĩ đây là cốt truyện ngược cặn bã xé bức bình thường được chứ, đây là đang ép ta bước lên con đường 18+ mà! Rõ ràng ta vẫn còn là một con thú độc thân mà! Ta ta, sự trong sạch mấy ngàn năm qua của ta!”
“Sao lại là ép ngươi đi con đường 18+ rồi, nếu ngươi không muốn thì có thể mập mờ mà!” Quy Tắc cố gắng hết sức giải thích: “Chỉ là diễn thôi, ngươi hiểu diễn là gì mà! Chỉ cần ngươi làm hắn cảm thấy ngươi đang yêu đương cấm kị với hắn, hơn nữa thuận theo phát triển cốt truyện là đủ rồi.

Ngươi thử đổi một tâm thái khác xem, ngươi đang làm nhiệm vụ, đang cứu mạng người khác, đại công vô tư! Hiên ngang lẫm liệt!”
“Phì!” Ân Thần hận không thể tát vào mặt nó: “Đây mà là điểm quan trọng à?! Trọng điểm là người này chính là Quân Hình đấy! Đó là chúa tể khai thiên dùng tàn sát để thống trị tam giới mà không có ai dám lên tiếng đấy! Nhớ năm đó, lúc ta mới sinh ra, thú non nhỏ yếu đáng thương như thế, ta còn chưa làm chuyện xấu gì đâu mà tên kia đã muốn hung tợn tàn ác xử lý ta, nếu không phải ta nhanh trí thì sao giờ còn được đứng ở đây nữa, ngươi còn bảo ta yêu đương cấm kị với hắn, ngươi chê ta chết chưa đủ nhanh có đúng không.”
Quy Tắc buông tay: “Ta không quản được chuyện ấy, dù sao thì ta chỉ biết nếu ngươi không tuân thủ theo thiết lập nhân vật thì bây giờ ngươi sẽ phải hẹo.”
Vẻ mặt Ân Thần vô cảm.
“Tốt lắm, cứ giữ nguyên biểu cảm này đi.” Quy Tắc nói cực kỳ tàn ác: “Nhớ kỹ, bây giờ ngươi là một đại lão xà tinh không có tình cảm, ngươi phải máu lạnh, phải bạc tình, phải trêu ghẹo......OK! Hắn sắp tỉnh rồi, ngươi mau chuẩn bị tốt đi!” Nó nói xong là lập tức bắt đầu giả chết!
Khoé môi Ân Thần khẽ giật giật, cô cạn lời trước sự vô liêm sỉ của nó!
Đúng lúc này, Diêm La đang dựa vào gốc cây ở phía đối diện thở dốc dồn dập, cô hít một hơi thật sâu rồi điều chỉnh biểu cảm, nhảy xuống khỏi tảng đá, trườn về phía Diêm La......

Sau khi Diêm La hít thở sâu mấy lần, anh đột nhiên mở to mắt.
Trong ánh mắt anh vẫn còn thái độ hung dữ trước cuộc chiến đấu sinh tử, sau khi mở mắt anh bắt đầu cảnh giác nhìn xung quanh theo bản năng, một bàn tay anh lần mò vũ khí của mình theo bản năng —— Nhưng đương nhiên anh không sờ thấy gì cả, sao Ân Thần có thể để mặc anh giữ vũ khí như thế được, cô ném tất cả cùng với đống vải vụn ra thật xa.
Không sờ thấy vũ khí, Diêm La nhíu mày, sau đó lý trí anh mới dần dần tỉnh táo lại, anh nhớ ra gì đấy, không khỏi thấy sửng sốt.
Anh cúi đầu nhìn ngực mình, trong ấn tượng của anh thì xương và nội tạng đã vỡ vụn do lực tác động khi va chạm quá mạnh, cho dù có dùng y học hiện đại đứng đầu cũng không cứu được.

Nhưng bây giờ, những miệng vết thương rách ra trên người anh đã ngừng chảy máu, da thịt mới đang chậm rãi mọc ra, mà chỗ trái tim lại có một lỗ hở, hình như bên trong có nhét thứ gì đó, đi cùng với cảm giác mát lạnh ôn hoà lan tỏa khắp cơ thể là sức lực và sức sống đang dần dần khôi phục.
Lúc này, anh nghe thấy tiếng lá cây trên mặt đất bị thứ gì đó nhẵn nhụi cọ trúng.
Anh ngẩng đầu nhìn thấy cô gái nửa người nửa rắn kia chậm rãi di chuyển đến gần, kim sắc đồng tử để lại cho anh ấn tượng sâu sắc kia càng trở nên lộng lẫy đẹp đẽ hơn dưới ánh mặt trời, rực rỡ còn hơn cả vàng!
Ân Thần đối diện với ánh mắt của Diêm La, lông tơ của cô lập tức dựng lên.
Bây giờ người đàn ông này đã trở thành con người, đổi khuôn mặt khác, hơi thở cũng suy yếu đến mức không chịu nổi một đòn tấn công, nhưng ánh mắt anh lại khiến Ân Thần như đang quay lại trên Cửu Trọng Thiên, lúc cô bị ánh mắt thờ ơ bình tĩnh của Quân Hình đạo tôn nhìn, mang theo sự lạnh lùng thấu xương với thờ ơ, vạn vật trong tầm mắt chỉ là con kiến.
Lúc này, trong mắt Diêm La lại lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chút cảm xúc của con người này khiến Ân Thần tỉnh táo lại.
“Ha hả.” Quy Tắc lạnh lạnh nói trong lòng cô: “Còn bảo mình trâu bò lắm, đại hung thú tung hoành khắp tam giới mà vừa mới gặp người ta đã rén rồi, bây giờ hắn chỉ là một con người bị thương tay trói gà không chặt thôi đấy.”
“Ai nói ta sợ.” Mặt già của Ân Thần đỏ lên, cố gắng giữ bình tĩnh: “Đây là ta đang tiến vào trạng thái.”
Quy Tắc: “Trước khi ngươi giải thích thì thả lỏng cái đuôi đang cuộn lại đi, không có việc gì cả, không phải căng thẳng.”
“......” Ân Thần thẹn quá hóa giận: “Ngươi câm miệng! BB già của ngươi làm ảnh hưởng đến ta!”
Quy Tắc cười ha hả, trước khi cô nổi khùng nó quyết định tắt tiếng.

Ân Thần hít một hơi thật sâu.
Ừm, nữ vương xà tinh.

Ừm, Ân Nhật Thiên, ngươi có thể, ngươi làm được mà, tin tưởng bản thân.
Trong đầu Ân Thần có muôn vàn suy nghĩ, trong mắt Diêm La thì cô chỉ dừng lại một chốc rồi trườn đến.
Cô chậm rãi di chuyển đến bên cạnh anh, vây quanh anh hai vòng, cái đuôi rắn màu trắng bạc kia quấn lấy anh và gốc cây anh đang dựa vào, Sau đó cô mới ngừng lại trước mặt anh, bình tĩnh tiến lại gần nhìn chăm chú vào anh.
Diêm La vẫn kiên nhẫn để mặc cô quan sát, thậm chí khi cô tiến lại gần anh cũng không sinh ra ý định muốn tấn công.
Cho dù anh biết rõ, sinh vật trước mặt anh càng đáng sợ hơn đám khủng long khổng lồ kia, cô mạnh nhất và có tính uy hiếp cao nhất đến sinh mạng trong cô đảo này.
Có lẽ là do cô cứu anh?
Hay là do nguyên nhân không rõ nào đấy, cảm giác quen thuộc đến từ tận sâu trong tiềm thức, thậm chí là......!Thân thiết?
Tuy anh không biết vì sao, nhưng ít ra anh chắc chắn cô không có bất cứ ác ý hoặc sát ý nào đối với anh.
Nhìn gần anh mới thấy cô lớn lên rất giống con người, ngoại trừ đồng tử dựng thẳng trông như động vật máu lạnh với gương mặt có đường nét lạnh lùng sắc bén hơn người thường ra, thì nhìn qua trông cô giống một người phụ nữ trẻ tuổi diễm lệ lạ thường.
Cô tiến lại gần anh, từ sườn mặt đến cổ, cánh mũi hơi mấp máy như đang ngửi hơi thở của anh, vậy mà bộ dạng cô nghiêng đầu hơi nheo mắt lại lộ ra sự quyến rũ kỳ lạ.
Đáy lòng Diêm La hơi rung động, trái tim như bị thứ gì đó nhẹ nhàng cào lên, anh nghiêng đầu sang bên cạnh, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước mãi cho đến khi cô ngừng ngửi anh, dừng lại trước mắt anh.
“Lúc trước tôi từng gặp em.”.