Cuối cùng thì Vương tổng cũng rất đáng thương, hắn từ nhỏ tính cách không phải rất cường ngạnh, sau khi thành niên thì căng da đầu tiếp quản công ty bất động sản của ông già trong nhà. Mấy năm nay công ty lại thu được rất nhiều lợi nhuận, người ngoài đều nói thủ đoạn hắn lợi hại, trên thực tế……Hắn chính là ngốc bạch ngọt a!
Thẩm Nghiệp rút khăn giấy đưa cho hắn: “Muốn khóc thì khóc đi.”
Vương tổng khóc không được, trầm mặc mà xé xé giấy ăn.
“Loại tra nam như này, không đáng làm ông khổ sở đâu.” Thẩm Nghiệp quay đầu lại nhìn mắt Diệp Trạch, rất muốn khoe nam nhân nhà mình một chút, lại châm thêm chút chuyên tình, trên thế giới này không có nam nhân nào ưu tú hơn Diệp Trạch.
Nhưng suy nghĩ một chút, trái tim Vương tổng quá yếu ớt, vẫn nên đừng kích thích hắn.
Thẩm Nghiệp chỉ vào Đặng Lăng Côn, nói: “Ông ngẫm lại xem, anh ta tiết lộ việc nhà ông có pháp bảo cho Tử Nhan, cả nhà ông thiếu chút nữa bị Tử Nhan hại chết, loại người này, ông còn luyến tiếc cái gì? Ông nếu luyến tiếc nữa, tiếp tục cùng anh ta ở bên nhau, ông không phải sẽ khiến mẹ già cha già thất vọng sao?”
Vương tổng sau khi biết được gương mặt thật của Đặng Lăng Côn, tuy rằng thương tâm, nhưng hắn đối với Đặng Lăng Côn vẫn có tình cảm, không muốn nghĩ Đặng Lăng Côn độc ác như vậy, tổng cảm thấy bản chất Đặng Lăng Côn không kém như vậy.
Nhưng Thẩm Nghiệp đang nhắc nhở hắn.
Cha mẹ hắn già rồi, nếu bỏ mạng trong tay Tử Nhan, đó chính là không được chết già……Hắn chỉ cần suy nghĩ một chút, liền hận đến không nhịn được.
Mà Tử Nhan rõ ràng do Đặng Lăng Côn đưa tới!
Cho nên Thẩm đại sư nói đúng, hắn cần gì phải nhớ thương tên cặn bã Đặng Lăng Côn này?!
Thẩm Nghiệp thấy hắn rốt cuộc cũng thông suốt, tặng cho hắn một ánh mắt tán thưởng, nói: “Ông không biết đâu, nhà ông nhiều năm sinh ý xuôi gió xuôi nước như vậy, chính là bởi vì phúc trạch mà tổ tông để lại cho hậu bối. Nhưng lần này Tử Nhan hạ thuật pháo, thời điểm tới nhà ông tìm lư hương, trực tiếp phá hủy phúc trạch tổ tông lưu lại.”
Vương tổng trừng lớn mắt: “Phúc trạch?”
“Đúng vậy.” Thẩm Nghiệp gật đầu, “Ông cẩn thận nhớ lại đi, từ khi Tử Nhan tới nhà ông, lấy đi lư hương, nhà ông bắt đầu làm ăn không thuận có đúng không?”
“Đúng vậy, đúng!” Vương tổng nháy mắt trở nên kích động, “Khoảng thời gian trước vài nhà ở xảy ra chuyện, có công nhân thiếu chút nữa nhảy lầu, công trường thiếu chút nữa xảy ra chuyện, dự án cũng không dễ bán……”
Nguyên lai nhà bọn họ làm ăn thuận lợi mấy năm nay, là bởi vì phúc trạch do lão tổ tông để lại sao?
Hắn đã nói là hắn một chút cũng không am hiểu làm buôn bán a!
Người ngoài đều nói hắn có thủ đoạn lợi hại, mua khối đất nào khối đất đấy liền kiếm ra tiền, nhưng hắn nào biết cái gì, ai mà biết được mấy khối đất ấy là hắn tùy tiện chọn……
Hắn vẫn luôn cảm thấy chính mình là bởi vì may mắn mới có thể làm ăn thịnh vượng, không nghĩ tới thế nhưng là công lao của tổ tông.
Đáng tiếc phần phúc trạch này, trước đó không lâu đã bị Tử Nhan phá hủy.
Lại nói tiếp, Đặng Lăng Côn còn là đầu sỏ gây tội!
Lúc này cảm xúc của hắn đối Đặng Lăng Côn từ thích liền biến thành phẫn nộ và chán ghét.
Thạch tổng ở một bên nghe, tâm tình cũng rất phức tạp.
Công ty Hoành Vũ nhiều năm sừng sững không ngã, phi thường lợi hại. Ông và Vương tổng chưa tiếp xúc với nhau, phải nói là người ngoài, ông cũng luôn cảm thấy là công lao của Vương tổng……Kết quả thế nhưng là phúc trạch do tổ tông nhà người ta để lại!
Nói đến cũng, lấy tính cách ngốc bạch ngọt này của Vương tổng, thật không giống như là biết buôn bán.
Chẹp chẹp, ông có điểm ghen ghét a.
Vương tổng nghĩ đến chính mình bởi vì kết giao với tên tra nam, thiếu chút nữa phá hủy sinh ý trong nhà, phá hủy phúc trạch lão tổ tông, còn kém chút nữa hại chết cha mẹ, hắn liền hối hận không thôi.
Hắn một bên oán giận không đánh bóng đôi mắt, một bên hung hăng trừng mắt Đặng Lăng Côn: “Chờ đấy cho tôi!”
Đáng tiếc liền tính nói ra lời hung ác, biểu tình của hắn lại không hung dữ, hoàn toàn không có lực uy hiếp.
Thẩm Nghiệp nhìn mà lắc đầu.
Vương gia nếu không có lão tổ tông che chở, phỏng chừng thật sự sẽ lụi trong tay Vương tổng.
Đặng Lăng Côn bị Vương tổng uy hiếp, rốt cuộc cũng có chút sợ hãi, thấp giọng nói: “Anh A Minh, tôi biết tôi làm sai, là tôi có lỗi…..Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, tôi yêu anh là thật sự, anh phải tin tưởng tôi.”
Tên đầy đủ của Vương tổng là Vương Đỉnh Minh, Đặng Lăng Côn một tiếng gọi ‘ Anh A Minh ’, vừa mềm lại ẻo lả, làm Thẩm Nghiệp và Thạch tổng ghê tởm chết mất, hai người đều nổi một thân da gà.
“Đừng gọi tôi là A Minh!” Vương tổng không lưu tình mà vạch trần gã, “Cậu nếu yêu tôi, sao lại mang Tử Nhan tới hại tôi?”
Tức giận nhất chính là, sinh mạng cha mẹ hắn cũng bị uy hiếp, đây là điều hắn không thể chịu đựng nhất.
Thẩm Nghiệp ở một bên tiếp lời: “Anh ta đang dụ dỗ ông đấy, ông cho rằng anh ta yêu ông à? Loại người khốn nạn như hắn chỉ yêu chính mình thôi.”
Ở trong lòng Thẩm Nghiệp, bản tính Đặng Lăng Côn giống hệt Tử Nhan. Bởi vì Tử Nhan làm hại người vô tội, mà Đặng Lăng Côn lại làm hại người bên gối. Nghiêm khắc mà nói, Đặng Lăng Côn so với Tử Nhan còn ác độc hơn. Vương tổng đối với hắn rất tốt a, cho hắn các loại tài nguyên, vì hắn lót đường, còn thật lòng muốn cùng hắn kết hôn, đưa hắn về nhà……Hắn lại lấy oán trả ơn.
Tính tình này, không khác gì tên súc sinh Dương Minh kia.
Thẩm Nghiệp chán ghét Dương Minh nhất, cho nên đối với Đặng Lăng Côn cũng chán ghét.
Nghe thấy Thẩm Nghiệp nói, Đặng Lăng Côn đen mặt, nói: “Đúng vậy, tao chính là muốn dụ hắn. Nếu là mày, mày cũng sẽ thích hắn, không phải sao?”
Thẩm Nghiệp: “?”
Cậu tuy rằng đùa giỡn nói Vương tổng là nam trung niên dầu mỡ, nhưng trên thực tế Vương tổng lớn lên rất tuấn tú a, đầu không trọc, chỉ là phong cách có điểm tùy ý…..
Bất quá này không phải trọng điểm, trọng điểm là, Đặng Lăng Côn vì sao lại hỏi cậu có thích Vương tổng hay không?
“Anh có bệnh à, tôi thích Vương tổng làm gì! Tôi có chồng rồì, chồng tôi vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi vừa có tiền, đối xử với tôi đặc biệt tốt! Vương tổng có thể so với chồng tôi sao?” Thẩm Nghiệp trợn trắng mắt, nhưng cậu lại cảm thấy chói tai gai mắt, đành nhịn xuống.
Đặng Lăng Côn: “……”
Đầu gối trúng một mũi tên Vương tổng: “……”
“Tao không phải có ý này.” Đặng Lăng Côn cứng lại, nói, “Mày gặp qua một người vừa lái xe vừa khóc chưa?”
Thẩm Nghiệp: “?”
Cậu không hiểu ý tứ Đặng Lăng Côn.
Vương tổng lại rõ ràng Đặng Lăng Côn đang nói cái gì, mặt có điểm nhăn, ủy khuất mà nói: “Nguyên lai cậu không thích a, vậy cậu có thể nói ra a……”
Đặng Lăng Côn cười lạnh: “Tôi muốn tài nguyên ông cho, đương nhiên chỉ có thể dụ dỗ thôi. Nói thật cho ông biết, ông một bên khóc một bên động, mất hết hứng thú, ai chịu nổi a.”
“……” Thẩm Nghiệp bỗng nhiên hiểu được lái xe theo lời Đặng Lăng Côn là có ý tứ gì.
Nguyên lai Vương tổng còn có sở thích này?
Cậu không khỏi đánh giá Vương tổng.
Vương tổng cùng Đặng Lăng Côn cao bằng nhau, dáng người cũng không sai biệt lắm…….Chẳng lẽ phía dưới của Vương tổng...?
“Không, hắn có vấn đề ở trên!” Đặng Lăng Côn hỏng mất mà kêu, “Cho nên tao mới hỏi mày, nếu là mày, mày chịu được sao, mày sẽ thích sao?”
Thẩm Nghiệp: “……”
Thạch tổng ăn dưa: “……”
Diệp Trạch trầm mặc nãy giờ đứng ở một bên cũng mang biểu tình khó có thể hình dung.
“Con mẹ anh, chuyện này có liên quan gì tới tôi!” Thẩm Nghiệp ôm lấy eo Diệp Trạch, nghĩ thầm nam nhân của cậu mới không như vậy.
Diệp Trạch hôn mặt cậu, không tự chủ được mà nghĩ, đến lúc đó người khóc hẳn là Thẩm Nghiệp đi……
Vương tổng lúc này thật sự khóc: “Tôi……Tôi không khống chế được……Cậu nếu không thích, có thể nói ra a.”
“Đúng vậy, anh nếu không thích, nói rõ ràng là được. Vương tổng không phải loại người thích dây dưa, là anh ham muốn tài nguyên Vương tổng cho, anh mới không muốn rời khỏi hắn. Nói đến cùng, anh chính là ích kỷ!” Thẩm Nghiệp lập tức phun Đặng Lăng Côn, “Anh ích kỷ còn chưa tính, vì muốn chia tay Vương tổng, anh cư nhiên lợi dụng Tử Nhan đi hại nhà Vương tổng! Anh chính là rắn độc, thật đáng sợ!”
Đặng Lăng Côn mím chặt miệng, thoạt nhìn không cảm thấy chính mình có gì sai.
Trong cái vòng này không phải đều theo nhu cầu sao?
Gã tìm Vương tổng, đương nhiên là vì sự nghiệp diễn viên của mình, bằng không gã hiến thân cho một người nam nhân làm cái gì?
Thẩm Nghiệp phỉ nhổ một tiếng: “Tệ bạc!”
Đặng Lăng Côn âm trầm mà nhìn chằm chằm cậu: “Theo ý của mày, hiện tại tao nói cái gì cũng sai. Được rồi, vậy mày giúp tao trừng phạt Vương tổng, mày muốn giết muốn xẻo tao tùy ý.”
Gã đây là cố ý khiêu khích Thẩm Nghiệp, bởi vì gã biết trong tay không có mạng người, Thẩm Nghiệp khẳng định sẽ không giết gã.
Thẩm Nghiệp cười lạnh: “Tôi không giết anh, nhưng ngày tháng kế tiếp của anh sẽ không quá tốt, tôi chờ anh tù mọt gông nha!”
Đặng Lăng Côn lập tức thay đổi sắc mặt.
Gẫ không quên, lúc trước Thẩm Nghiệp nói Tiêu Ất Ất cùng Lý Tiểu Thanh sẽ xảy ra chuyện, hai người kia liền thật sự xảy ra chuyện. Các dân mạng từ đó đối với bản lĩnh Thẩm Nghiệp tin tưởng không nghi ngờ. Hiện tại Thẩm Nghiệp nói gã có lao ngục tai ương……
Gã hoảng sợ không thôi.
Với các dân mạng mà nói, Thẩm Nghiệp là thần tiên; nhưng đối với gã, Thẩm Nghiệp chính là miệng quạ đen!
Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm mặt gã: “Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ gặp xui xẻo, trong vòng nửa tháng sẽ lao ngục tai ương.”
Đặng Lăng Côn: “……”
“Cút đi!”
Thẩm Nghiệp đánh một đạo phù vào người Đặng Lăng Côn, Đặng Lăng Côn liền không chịu khống chế mà đi ra ngoài.
Thẳng đến giờ phút này, Đặng Lăng Côn mới chân chính luống cuống.
Gã đã nghĩ tới, gã không giết người, lấy tính cách Thẩm Nghiệp, khẳng định không có khả năng giết gã. Mà Vương tổng lại thích gã như vậy, chỉ cần đến lúc đó gã chịu thua, Vương tổng nhất định sẽ tha thứ.
Nhưng……Tình huống hiện tại, Vương tổng ngay cả một ánh mắt cũng không cho gã, cứ như vậy mà để gã rời đi.
Đến nỗi Thẩm Nghiệp càng quá mức, miệng quạ đen cứ quẹc quẹc quẹc, nói bắt đầu từ ngày mai gã liền gặp xui xẻo……
Gã không muốn xui xẻo, cũng không muốn ngồi tù, cho nên gã một chút cũng không muốn rời đi, gã muốn Vương tổng cứu trợ cầu tình Thẩm Nghiệp cho gã.
Chỉ tiếc Vương tổng vẫn không liếc nhìn gã.
Mà lá bùa của Thẩm Nghiệp uy lực thật lớn, gã căn bản không thể phản kháng.
Cứ như vậy, Đặng Lăng Côn bị bắt đi ra ngoài.
Hiện trường chỉ còn lại Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch, cùng với Thạch tổng và Vương tổng.
Thẩm Nghiệp nhìn mặt Vương tổng, nói: “Cái lư hương nhà ông, là tôi lấy được từ chỗ Tử Nhan, đối với tôi có tác dụng rất lớn, cho nên tôi không thể trả lại.”
Vương tổng nhìn Đặng Lăng Côn đi ra ngoài, kỳ thật vẫn có chút thương tâm.
Hắn phục hồi lại tinh thần, hạ giọng mà nói: “Ừm, ngài cầm đi.”
Thẩm Nghiệp: “Ông yên tâm, cái lư hương này không có liên quan tới phúc trạch nhà ông. Lại nói tiếp, lư hương này nếu đã ra đời, sẽ hấp dẫn vô số đạo sĩ tới cướp đoạt. Nó không thể tiếp tục để ở nhà ông, bằng không sẽ mang đến họa sát thân.”
Vương tổng gật gật đầu: “Tôi hiểu được.”
“Nếu tôi lấy cái lư hương này, khẳng định cũng nên trao đổi cái gì đó đồng giá đi.” Thẩm Nghiệp nghĩ nghĩ, nói, “Phúc trạch nhà ông đã bị Tử Nhan và lão già kia phá hư, nhưng tôi có thể giúp ông khôi phục.”
Nghe vậy, Vương tổng nháy mắt ngẩng đầu nhìn cậu: “Thật sự có thể sao?”
Hắn chủ yếu là rất áy náy, Đặng Lăng Côn là hoạ của hắn, mà bởi vì Đặng Lăng Côn, phúc trạch nhiều năm của Vương gia bị hủy, hắn cảm giác mình là tội nhân Vương gia, quá xin lỗi lão tổ tông, cũng quá xin lỗi hậu đại.
Nếu Thẩm đại sư có thể hỗ trợ khôi phục, vậy đương nhiên quá tốt rồi!
Thẩm Nghiệp ừ một tiếng: “Hôm nay tôi còn có việc, ngày mai tôi tới nhà ông.”
Cậu hiện tại chỉ muốn trở về sớm thử xem hiệu quả của lư hương, xem có thể làm Diệp Trạch nhập đạo hay không.
Đến nỗi các việc khác, cho dù là trời sập, cậu cũng không quản!
Vương tổng lập tức đáp ứng.
Thấy cảm xúc hắn vẫn có điểm không tốt lắm, Thẩm Nghiệp đưa bịch khăn giấy cho hắn: “Còn muốn khóc sao?”
Vừa rồi Đặng Lăng Côn nhắc tới lái xe, Vương tổng thật sự rơi mấy giọt nước mắt, chẳng qua sau lại bị Thẩm Nghiệp gián đoạn, hắn mới ngừng khóc thút thít.
Thẩm Nghiệp cũng nghĩ đến Đặng Lăng Côn nói, không khỏi có điểm muốn cười.
Nói thật, tuyến lệ của Vương tổng xác thật có điểm vô biên……
Vương tổng tiếp nhận khăn giấy, đỏ mắt nói: “Tôi không khóc!”
Thẩm Nghiệp: “……Rất tốt, tiếp tục bảo trì.”
Vương tổng ai oán mà liếc cậu một cái.
“……Tôi hỏi một chút, hiện tại ông có phải đặc biệt nản lòng thoái chí, thậm chí muốn tìm nơi nào đó giải toả không?” Thẩm Nghiệp nhanh chóng đổi đề tài.
Vương tổng trầm mặc một lát, gật đầu: “Ò, tôi muốn đưa công ty trong nhà giao cho em trai xử lý, tôi khả năng sẽ đi du lịch một đoạn thời gian, sau đó đi chùa miếu tu dưỡng.”
Thẩm Nghiệp vốn dĩ nhìn ra tính toán của hắn mới có thể mở miệng hỏi hắn, cậu một chút cũng không kinh ngạc.
Nhưng Thạch tổng lại phi thường kinh ngạc: “Thật muốn đi tu à?”
Cũng……Không đến mức đi?
Vì tên cặn bã đi tu, này cũng không đáng.
Vương tổng nói: “Cũng không hoàn toàn là bởi vì Đặng Lăng Côn……Tôi vốn dĩ không muốn xử lý công ty, chỉ là em trai tôi thích làm việc ở viện nghiên cứu, thành tích của tôi không tốt bằng nó, chỉ có thể kế thừa công ty…...Hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Thẩm Nghiệp nhìn hắn: “Đi tu phải cạo trọc, không quá đẹp.”
Vương tổng: “……”
Thạch tổng ở một bên thay Vương tổng nói chuyện: “Kỳ thật cũng có hoà thượng đẹp trai mà. Vương tổng lớn lên soái, đi tu chắc cũng là hòa thượng soái.”
Thẩm Nghiệp bĩu môi: “Nhưng tôi là đạo sĩ a, tôi không muốn tìm một hòa thượng làm đồ đệ!”
Thạch tổng: “???”
Vương tổng cũng ngốc: “Đồ, đồ đệ?”
Diệp Trạch cũng nhìn qua Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp: “Đúng vậy, tôi và ông có duyên phận thầy trò, ông chú định là đồ đệ thứ hai của tôi nha.”
Cậu ở thế giới này không có nhân quả, chỉ có Diệp Trạch như là vận mệnh chú định lôi kéo cậu. Đến nỗi những người khác, hoặc là người thân cận của nguyên chủ, giống như bà ngoại Thẩm cùng Từ Tư Tư; mà đồ đệ Từ Sách, là cậu đột nhiên có ý niệm như vậy mà thôi.
Giờ phút này cậu thu Vương tổng làm đồ đệ, cũng chỉ là ý niệm chợt lóe trong đầu cậu.
Bất quá, so sánh với Từ Sách, Vương tổng cùng cậu vẫn có một chút liên quan, bởi vì cậu cầm lư hương nhà Vương tổng.
Tuy nói ngày mai cậu khôi phục phíc trạch nhà Vương tổng, liền giải quyết xong nhân quả. Nhưng nếu đã cùng Vương gia nhấc lên quan hệ, cậu liền tính toán chiếu cố đến cùng —— thu Vương tổng làm đồ đệ, mặc kệ là sức khoẻ an nguy người nhà Vương tổng, hay là thọ mệnh của Vương tổng, tóm lại là có chỗ lợi.
Chủ yếu là, Thẩm Nghiệp cảm thấy Vương tổng thật sự quá ngốc bạch ngọt, nếu cậu không nhìn, Vương tổng chắc chắn sẽ bị chơi lần nữa!
Vương tổng đang nghiêm túc tự hỏi nên làm đồ đệ Thẩm Nghiệp hay không.
Danh khí Thẩm đại sư quá lớn, vị hôn phu còn là gia chủ Diệp gia Đế Đô, nếu làm đồ đệ Thẩm Nghiệp, vậy chẳng phải hắn có hai cái đùi bự sao. Nói không muốn thì là giả, hắn thậm chí đã ở trong lòng kêu Thẩm Nghiệp là sư phụ!
Nhưng mà……Hắn lại cảm thấy có điểm mất mặt.
Gần đây Đặng Lăng Côn lừa hắn quay mòng mòng, toàn bộ đều vào ở trong mắt Thẩm đại sư, thứ hai là vừa rồi hắn lại tiểu trong quần lại khóc, thứ ba là……Hắn thích khóc lúc lái xe, cũng bị Thẩm đại sư nghe thấy……
Nếu làm đồ đệ Thẩm đại sư, ngài ấy khả năng sẽ thời thời khắc khắc nhớ tới bộ dáng chật vật của mình.
Hơn nữa hắn cũng sợ bị Thẩm đại sư cùng Diệp tiên sinh chê cười a!
Thẩm Nghiệp nhìn ra ý nghĩ hắn, tức khắc câm nín: “Nếu không tôi cho ông một lá bùa, làm ông mất trí nhớ?”
“……Vẫn là bỏ đi.” Vương tổng sống không còn gì luyến tiếc mà nói, “Tôi đây hiện tại nên kêu ngài là sư phụ sao? Hay là cần nghi thức bái sư nghi?”
Hắn xem phim truyền hình, lễ bái sư đều rất long trọng.
Thẩm Nghiệp xua tay: “Không cần, chỉ cần ông đồng ý, quan hệ sư đồ của chúng ta liền quyết định.”
Vương tổng lập tức kêu: “Sư phụ.”
Thẩm Nghiệp vừa lòng, quay đầu nhìn về phía Diệp Trạch.
Diệp Trạch: “……” Anh đã dự cảm đến việc sẽ phát sinh.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Thẩm Nghiệp liền đối Vương tổng nói: “Đây là sư nương.”
Vương tổng sớm biết quan hệ giữa Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch, không chút nào gánh nặng mà kêu: “Sư nương.”
Vương tổng thấy sư phó sư nương ân ái như vậy, trong mắt lộ ra hâm mộ nhàn nhạt.
Thẩm Nghiệp: “……”
Cậu đều đã quên Vương tổng mới vừa thất tình.
“Ảnh đế Từ Sách hẳn là ông nhận thức đi? Hắn là đại sư huynh.” Thẩm Nghiệp nói, “Từ Sách hiện tại đang ở cùng chúng tôi, vốn dĩ ông cũng nên dọn tới đây. Bất quá nhà ông mới vừa gặp biến cố, ông vẫn nên ở nhà thêm một đoạn thời gian đi. Chờ tâm tình bình phục lại chuyển nhà.”
Trong nhà trừ bỏ ông Diệp và bà ngoại Thẩm, còn lại đều có đôi có cặp. Từ Sách cùng Từ Tư Tư như hình với bóng, Thẩm Thời Mộ cùng Tông Nhất Minh tuy rằng ngẫu nhiên giận dỗi, nhưng cũng rất thân mật, Thẩm Nghiệp sợ kích thích đến Vương tổng.
Vương tổng cũng muốn ở bên người nhà một thời gian, tự nhiên không có ý kiến.
Vì thế sự việc cứ như vậy mà giải quyết xong.
Vương tổng lần này mang theo bảo tiêu, sau khi tạm biệt đám Thẩm Nghiệp liền rời đi.
Thẩm Nghiệp còn phải ở lại giải quyết xong hậu quả, rốt cuộc cậu trực tiếp giết chết Tử Nhan cùng lão đạo sĩ, nếu như bị nhân viên đoàn phim biết, khả năng sẽ sinh ra sợ hãi.
Cậu dùng người giấy nhỏ huyễn hóa ra bộ dáng Tử Nhan cùng lão đạo sĩ, lúc này mới cùng Diệp Trạch đi ra ngoài.
Đạo diễn cùng nhân viên công tác đều đang nôn nóng chờ Thẩm Nghiệp ra ngoài, cũng đều đang suy đoán kết cục của Tử Nhan và lão đạo sĩ.
Bọn họ xác thật rất lo lắng đoàn phim sẽ phát sinh án mạng.
Rốt cuộc……Bọn họ còn phải ở chỗ này mấy tháng nữa, nếu trở thành hiện trường án mạng, thật sự không quá thuận lợi.
Vài phút trước, Đặng Lăng Côn hai mắt đăm đăm mà ra đây, bọn họ tiến lên dò hỏi tình huống, Đặng Lăng Côn một chữ cũng không nói liền chạy đi.
Bọn họ cảm thấy có điểm tà môn……
Không bao lâu Vương tổng cũng ra ngoài, tuy rằng nói cho bọn họ hết thảy đều tốt, nhưng bọn họ vẫn sợ bên trong sẽ có mạng người.
Lúc này thấy Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch ra ngoài, phía sau là Tử Nhan cùng lão đạo sĩ, tất cả mọi người âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Trên mặt đạo diễn mang ý cười, lập tức chào đón: “Thẩm đại sư, kết thúc rồi sao?”
Thẩm Nghiệp đáp một tiếng: “Hai người này tôi mang đi. Trong tay bọn họ có mạng người, tôi sẽ không buông tha cho bọn chúng. Ông tuyển một nữ diễn viên khác đi.”
Tử Nhan trong vai nữ số ba, suất diễn còn rất quan trọng.
Nhưng đạo diễn không có nửa điểm ý kiến, từ sau khi biết Tử Nhan là hại người, đạo diễn liền ước gì Tử Nhan sớm rời đi một chút.
“Ngài yên tâm, việc đoàn phim tôi sẽ xử lý.” Đạo diễn vỗ ngực nói.
Thẩm Nghiệp gật gật đầu, thấy đạo diễn đứng ở trước mặt mình, miệng mấp máy, không rời đi, cậu mở miệng hỏi: “Còn có việc gì sao?”
Kỳ thật cậu nhìn ra đạo diễn muốn nói gì, nhưng cứ vạch trần người ta ra rất không tốt.
Giây tiếp theo, liền nghe đạo diễn nói: “Tôi có thể thỉnh ngài giúp một chút không?”
Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm mặt hắn: “Có thể, nhưng hôm nay không được, tôi còn có việc.”
Đạo diễn vội vàng nói: “Hôm nào cũng có thể!”
Chỉ cần Thẩm đại sư nguyện ý hỗ trợ là được.
Thẩm Nghiệp nhún vai, có tiền không kiếm là vương bát đản, sinh ý đưa tới cửa, cậu đương nhiên là phải làm.
“Ngày mai tôi phải đi tới nhà Vương tổng, ngày kia tới nhà ông đi.” Thẩm Nghiệp nói.
Đạo diễn vốn dĩ đã tán thành bản lĩnh Thẩm Nghiệp, hiện giờ thấy Thẩm Nghiệp không hỏi một tiếng hắn cần hỗ trợ cái gì, liền biết là nhà hắn xảy ra chuyện……Thẩm đại sư quả nhiên lợi hại a!
“Được được.” Thái độ đạo diễn càng thêm cung kính, “Ngày kia ngài liên hệ với tôi là được, tôi tùy thời đều ở nhà chờ ngài.”
Nhà hắn đích xác xảy ra chút việc.
Không biết vì nguyên nhân gì, gần đây vợ hắn luôn bị mộng du. Nếu chỉ là mộng du còn được, nhưng vợ hắn cứ ban đêm là chạy! Hắn ngay từ đầu dùng hai chân đuổi theo vợ hắn, còn đuổi không kịp! Sau đấy hắn liền lái xe chạy theo phía sau vợ, nhưng ban ngày hắn còn phải làm việc, có đôi khi đoàn phim còn phải quay suốt đêm, hắn còn phải lo lắng vợ mình lạc đường không về được nhà……
Dù sao trong khoảng thời gian này hắn tiêu hao sức lực mà trở nên tiều tụy, không chết đột ngột đã tốt lắm rồi.
Thẩm Nghiệp đi lên trước, cầm một lá bùa đưa cho đạo diễn: “Ông làm bảo vợ ông tùy thân mang theo, trước khi tôi tới nhà ông, vợ ông sẽ không tiếp tục mộng du, cũng sẽ không xảy ra chuyện.”
Đạo diễn mở to hai mắt nhìn.
Thẩm đại sư cư nhiên nhìn ra vợ hắn bị mộng du!
“Cảm ơn ngài!” Đạo diễn ngàn ân vạn tạ, thái độ đối với Thẩm Nghiệp càng cung kính.
Thẩm Nghiệp xua xua tay, cùng Diệp Trạch đi lên xe.
Chờ cửa xe đóng lại, Thẩm Nghiệp liền đặt lư hương và kiếm gỗ đào tới ghế trên, sau đó một mông ngồi lên đùi Diệp Trạch, vui rạo rực mà nói: “Chú ơi, chúng ta có được bảo vật nè!”
Diệp Trạch sờ sờ mặt cậu, mắt chứa ý cười: “Ừm.”
“Em có dự cảm, lần này anh nhất định có thể nhập đạo!” Thẩm Nghiệp đặc biệt vui mừng, “Trực giác của em trước nay không bao giờ sai!”
Diệp Trạch thấy cậu cao hứng như vậy, ý cười trên khóe môi bất tri bất giác tăng lên, đáy mắt cũng mang theo chờ mong.
Thẩm Nghiệp nâng lư hương lên, xoay qua xoay lại xem xét, nói: “Thứ này không thuộc về thế giới này……Phỏng chừng tổ tông Vương gia có kỳ ngộ gì đi.”
Pháp bảo có thể sinh ra linh khí, cho dù ở thế giới nguyên bản của cậu cũng rất hiếm có.
Diệp Trạch không hiểu cái này, nhưng bạn nhỏ vui vẻ, anh tự nhiên cũng vui vẻ theo.
Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm mà hôn anh một ngụm: “Anh cái tên sư nương này, đừng quá keo kiệt, về sau không được trừng phạt em nữa, biết không?”
Bảo cậu hai giờ không được chạm vào nam nhân, cậu sao có thể làm được a!
Diệp Trạch hôn môi cậu: “Kỳ thật....Đến lượt anh chủ động, cũng có thể.”
Không cho cậu hôn anh, nhưng anh có thể hôn cậu mà.
Tâm tình cậu đặc biệt tốt, một đường cười tươi trở về Dung Viên.
Sau khi về nhà, Thẩm Nghiệp liền lôi kéo Diệp Trạch về phòng ngủ, còn thuận tiện nói cho đám người Từ Tư Tư, nếu buổi tối bọn họ không ra đây, không cần gọi bọn họ.
Thẩm Thời Mộ trợn mắt há hốc mồm, hơn nửa ngày mới ngó sang Tông Nhất Minh, nói: “Bọn họ đây là……Muốn lái xe?”
Tông Nhất Minh không nói chuyện.
Từ Tư Tư như suy tư gì đó: “Chúng ta có nên làm một bảng hiệu chúc mừng không?”