Thật ra từ lần trước chứng kiến cảnh tượng khi Nghiêm Cảnh Dương bị thương, Đường Tô đã nhanh chóng bế Nghiêm Cảnh Dương đi bệnh viện, ấn tượng của Tần Hạo đối với Đường Tô liền thay đổi, anh ấy cảm thấy Đường Tô tốt lên rất nhiều. Không những xinh đẹp mà tính cách hiền lành dịu dàng hơn nhiều, không còn vẻ mặt độc đoán, kiêu ngạo nhìn người ta nữa.
Đáng tiếc, cho dù cô có si tình với Nghiêm tổng, Nghiêm tổng cũng sẽ không để trong mắt chứ đừng nói đến việc để trong lòng.
“Cậu có thể đi rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Giọng nói trẻ con của Nghiêm Cảnh Dương vang lên cắt đứt ý nghĩ của Tần Hạo. Nhưng hắn vừa nói xong, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, trắng bệch, toàn thân có cảm giác như bị kéo bởi một lực nào đó, từng đợt đau nhức truyền đến. “Nghiêm tổng!”
Tần Hạo chạy lên: “Anh làm sao vậy?”
Nghiêm Cảnh Dương cắn chặt răng, khuôn mặt nhỏ co lại, đau đớn rên lên.
Có tiếng cúc áo rách ra từ chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu đen kẻ ô trên người, sau đó là tiếng rách của chiếc quần tây.
Tần Hạo sợ hãi nhìn một màn trước mặt.
Thân thể nhỏ nhắn của Nghiêm Cảnh Dương bắt đầu bị kéo căng ra, càng lúc càng cao lên.
Hai tay béo nhỏ duỗi thẳng ra trước biến thành hai cánh tay mạnh mẽ. Tiếp theo là hai chân ngắn ngủn cao lên trở thành hai chân có cơ bắp. Người ta nói rằng đôi chân vạm vỡ có thể làm tăng hoocmon tinh lực, sau đó cải thiện khả năng tìиɦ ɖu͙ƈ của đàn ông.
Văn phòng tổng tài của Nghiêm Cảnh Dương có trang bị thiết bị tập thể hình. Nhìn đôi chân săn chắc có lực thon dài trước mặt, Tần Hạo biết ông chủ của mình rất hay tập luyện. Cơ thể nhỏ bé càng lúc càng cao, bụng nhỏ hóa ra bụng nhân ngư, ngực cũng trở nên cường tráng rắn chắc.
Ngũ quan của tên nhóc cũng biến hóa, hình dáng dần rõ ràng, tròn lên, sắc nét, đôi mắt to hẹp dài sắc bén, hai lông mày nhỏ dần rậm hơn và đen hơn. Môi nhỏ cũng biến thành môi mỏng bạc tình vốn có.
“Nghiêm… tổng.” Tần Hạo nuốt một ngụm nước miếng, kinh ngạc không nói nên lời.
“Anh… Anh đã khôi phục trở lại!”
Mảnh vải rách vụn leo lắt trên cơ thể của Nghiêm Cảnh Dương, nhưng chiếc qυầи ɭóŧ in hình hoạt hình kia vẫn cố gắng bám chặt lấy đỉnh đầu và cơ mông rắn chắc của hắn.
Bởi vì số đo quá nhỏ, nó bị thổi phồng lên, điều đó hoàn toàn lột tả được vẻ mạnh mẽ của Nghiêm Cảnh Dương.
Nghiêm Cảnh Dương tỉnh táo lại, hắn không thể tin được nhìn hai bàn tay của mình. Mười ngón tay nắm chặt lại thành quyền, cơ bắp trên cánh tay hiện ra, tràn đầy sức mạnh. Tay của hắn không còn không có sức không cầm được gì nữa. Gương mặt lạnh lùng hiếm khi nở nụ cười.
“Ừ, cuối cùng cũng đã trở lại.” Giọng nói trẻ con Nghiêm Cảnh Dương đã khôi phục lại giọng nói trầm thấp của mình.
Ở biệt thự, Đường Tô được tài xế trong nhà đưa về.
Phương Tình vốn muốn Đường Tô ở nhà vài ngày nhưng Đường Tô lo lắng Nghiêm Cảnh Dương một mình ở biệt thự không ai chăm sóc nên về. Cho nên khi Hà Vũ Ninh mở lời muốn đưa cô về thì cô đã từ chối.
Lúc trở lại biệt thự, cô không thấy Nghiêm Cảnh Dương mà chén cháo ở trên bàn cũng đã nguội, nước trong cháo cũng bị hấp thụ tạo thành hỗn hợp cứng, cô chỉ có thể đem cháo đi đổ.
Đường Tô gọi cho Tần Hạo. Nhưng cho đến khi cúp máy thì cô vẫn sững người.
Vậy là cô không cần chăm sóc đứa trẻ tên Nghiêm Cảnh Dương đó nữa?
Vậy là cô được tự do rồi? Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tô đầy ý cười. Không đúng, Nghiêm Cảnh Dương vẫn chưa khôi phục trở lại, có phải là hắn sẽ không nhớ tới ân tình của cô không? Trong khoảng thời gian vừa qua, cô dùng toàn bộ tâm huyết để chăm sóc hắn, làm cho hắn không cần lấy oán trả ơn, vì muốn giúp nữ chính mà chèn ép nhà họ Đường.
Tâm trạng của Đường Tô rất tốt, cô nghĩ ngày mai sẽ dọn đồ của Nghiêm Cảnh Dương rồi ném đi. Đáng tiếc bộ đồ có quần yếm và bộ sữa bò trước đây cô mua cho hắn, hắn cũng chưa từng mặc.
Tên nhóc đó mặc vào khẳng định rất đáng yêu.
Không nghĩ nhiều nữa, Đường Tô ngâm nga bài hát, thoải mái pha một bồn nước tắm, đắp mặt nạ do mình làm ra, sau đó mỹ mãn đi ngủ.
Ngày hôm sau, ánh mặt trời tươi đẹp xuyên qua cửa sổ bằng kính pha lê, đậu trên chiếc thảm dưới chân. Thời tiết hôm nay rất tốt, gió thổi hơi se lạnh, làm tâm tình con người suиɠ sướиɠ. Chung cư cao tầng, ánh sáng đầy đủ, sáng ngời, yên lặng, không nghe được tiếng xe cộ bên ngoài.
Trên giường trải ga giường màu xám, thân thể nhỏ nhắn nhíu mày lại, không kiên nhẫn xoay người lại.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Cảnh Cảnh: Tôi sắp bị chơi chết rồi!!!! (Bị vả mặt quá nhanh!)