Đại Lão Tổng Cục Xuyên Nhanh Xuyên Thành Bé Bốn Tuổi Tự Kỉ

Chương 1: Trả lương lại cho tôi



Văn án: Lục Cảnh Nghi là một nhân viên ưu tú của cục xuyên nhanh. Cậu trải qua vô vàn thế giới hoàn thành xuất sắc tất cả nhiệm vụ nên được nghỉ hưu sớm. Chủ thần cho cậu một cuộc sống tự do ở một vị diện bất kì từ đây về sau không cần làm gì nữa, Lục Cảnh Nghi vui mừng không thôi, cuối cùng cũng được nghỉ hưu rồi.

Mong đợi lựa chọn một thân phận tuyệt vời ở một vị diện mình thích rốt cuộc mắc cái giống gì mà xuyên vào một đứa nhóc bị tự kỉ vậy nè.

Lục - mặt trời nhỏ - Cảnh Nghi: vô cùng khó xử đó a.

----.----.----.----.----.----.----.----

Mọi người đều chê cười nhà họ Lục bởi con trai nhỏ của họ là một đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ bẩm sinh, một đứa đầu óc ngu ngốc.

Nhưng họ cười cười tới 10 năm sau thì phát hiện nhóc con nhà họ Lục thế mà nổi tiếng ở khắp nơi rồi.

Fandom mặt trời nhỏ cười khinh: Ai tự kỉ? Ai ngốc cơ? Chắc chắn không thể là nhóc mặt trời của bọn này rồi.

Đại khái Lục Cảnh Nghi định sống vui vẻ thôi nhưng bệnh nghề nghiệp tái phát thế là nghề gì cậu cũng bao thầu.

Hỏi cậu có bao nhiêu món nghề á từ từ mà khám phá nha.

Hot Ảnh đế Cố Minh Thành là bạn thanh mai trúc mã kiêm vị hôn phu của mặt trời nhỏ.

Hot Thiên vương, Thiên Hậu đều là học trò của bé con.

Hot Top 1 server thế mà là Lục chăm chỉ.

Chủ tịch Oveni là Lục bé con.

Nghi Nghi đối tượng bảo vệ trọng điểm của quốc gia.

Đoán xem bé con có bao nhiêu cái bằng thạc sĩ.

Cả nước gào thét: con tôi nó ngu ngốc chỗ nào, ngu ở chỗ giỏi kéo thù hận sao?

Thuộc tính: công trung khuyển, ôn nhu lạnh lùng - Thụ ngọt ngào mạnh mẽ siêu chăm chỉ, giá trị kĩ năng max.

Tóm tắt: Lục lão đại rất thích nghỉ hưu nhưng cuộc sống nhàm chán lại mang có kẻ đáng ghét lãng vãn trước mặt nên cậu không thể không chăm chỉ tìm niềm vui được

Truyện ngọt ngào, dễ thương, không có ngược không có gì sâu sắc đau đầu chỉ có cuộc sống vui vẻ được cưng chiều của bé con chăm chỉ Lục Tiểu Nghi.

Chương 1: Trả lương lại cho tôi.

"Hứ cái đồ ngu ngốc, không ai thèm chơi với mày đâu."

"Tụi mình đừng quan tâm đến nó, nó là đồ ngu ngốc."

"Haha đồ ngu ngốc, đồ ngu ngốc."

Lục Cảnh Nghi sau cơn choáng váng vừa khôi phục ý thức, liền nghe một loạt âm thanh trẻ con líu lo ồn ào bên cạnh. Chỉ nghe qua lời nói của chúng thôi cậu đã biết cả đám này toàn là trẻ hư thích bắt nạt người khác rồi.

Ủa mà khoan, sao mình lại ở nhà trẻ vậy? Cậu chọn thời gian xuyên qua đâu phải lúc này.

"Hey 001 ngươi còn đó không vậy?"

Một âm thanh trẻ con vui vẻ vang lên: "Tôi đây thưa chủ nhân, ngài gọi tôi có gì không ạ?"

"Ngươi còn là tốt rồi, nói coi sao ta lại là trẻ con vậy, rồi không phải ta chọn vị diện nghỉ hưu là thời đại tinh tế sao, rồi sao giờ thành trẻ con vị diện trái đất thế kỉ 21 vậy hả?"

Mỗi chữ cơ hồ đều như nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Lục Cảnh Nghi thật sự tức giận, cậu làm công cho chủ thần mấy chục ngàn năm rồi, mỗi nhiệm vụ đều hoàn thành xuất sắc nhất, luôn hi vọng có thể lãnh lương nghỉ hưu sớm, kết quả thì sao trả hết tài sản để chọn thân phận với vị diện nghỉ hưu rồi mà giờ bị quăng tới xó nào thế không biết.

001 xấu hổ lấy cái đuôi đầy lông che mặt cười hì hì nói.

"À thì sau khi ngài thoát ly khỏi tổng cục xuyên nhanh, chủ thần ông ấy có đưa tôi một tọa đồ nói là tọa độ ngài bỏ tiền thưởng mua, thân phận cũng nằm trong con chip đó luôn nên tôi cứ thế mà truyền tống ngài đến đây thôi, sau khi đi cùng ngài tới đây chủ thần chỉ để lại một câu cho tôi với ngài là sống vui vẻ rồi ngắt hết kết nối tới tổng bộ vô cùng dứt khoát, là vậy đó tôi không có biết cái gì hết trơn á."

Lục Cảnh Nghi không nhịn được chửi: "Má nó chủ thần, làm nhân viên cho ông bao năm cuối cùng tôi cũng biết bộ mặt thật của ông rồi."

Cậu tức đến thở phì phì, ai mà ngờ lão già đó tới khi cậu nghỉ hưu rồi vẫn còn lừa tiền cậu chứ.

"Hức trả tiền lương lại cho tôi" cậu nhóc luôn trầm mặc ngồi một mình trong góc bỗng nhiên gào lên một tiếng rồi khóc thất thanh khiến mấy cô giáo nhà trẻ hoảng sợ không kịp nghĩ ngợi liền chạy đến bế cậu lên dỗ.

"Tiểu Nghi đừng khóc, nín ngoan nè có phải nhớ mẹ rồi không?"

"Hức....huhuhu... không phải nhớ mẹ....có người lừa gạt tiền lương của con."

Lục Tiểu Nghi đáng thương được cô giáo ôm vào trong lòng khóc huhu, gương mặt trắng nõn môi chúm chím hồng hào, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước nhìn vô cùng đáng thương.

Cô giáo vô cùng kinh ngạc nhìn cậu, đứa trẻ này từ lúc sáng được đưa đến đây chưa từng nói chuyện cứ lầm lầm lì lì ngồi một góc, hỏi mẹ cậu bé mới biết cậu bị tự kỉ bẩm sinh rất ít nói nên mới như vậy. Giờ thì nào còn bộ dáng đó nữa, ôm cô khóc thút thít như bao đứa trẻ khác đó thôi.

Cô giáo chỉ lo vui mừng nghĩ môi trường mới đã thay đổi được bệnh của cậu chứ nào có quan tâm tới lời kể khổ của Lục Tiểu Nghi đâu.

Hệ thống trong đầu Lục Cảnh Nghi cũng đang dùng đủ lời ngon ngọt an ủi cậu.

"Kí chủ thân yêu ơi, ngài đừng buồn nữa ở đây cũng rất tốt mà, còn được quay về được làm con nít nữa đó, sống được lâu hơn, chơi được lâu hơn không phải tốt lắm sao. Ngài không phải muốn nghỉ hưu sao, làm con nít cũng là một kiểu nghỉ hưu tuyệt vời đó."

"Gia cảnh nguyên chủ cũng rất ổn áp đó kí chủ, ngài không muốn thử làm trẻ con một lần sao ạ?"

Lục Cảnh Nghi nghe vậy cẩn thận suy xét một chút. Thật sự thì cậu tích cực làm việc như vậy không phải để nghỉ hưu sao, làm trẻ con được chăm sóc không phải là một hình thức nghỉ hưu sao? Càng nghĩ càng thấy lời nói của hệ thống hợp lí, cậu thế mà có chút mong chờ nói: "Vậy được rồi truyền kí ức hay bối cảnh của nguyên chủ cho ta đi."

001 vui vẻ đáp: "Được tới ngay."

Nguyên chủ cũng tên là Lục Cảnh Nghi, là đứa con út của nhà họ Lục giàu có được sinh ra trong sự chờ mong của cả gia đình, thế nhưng cậu nhóc lại mắc chứng bệnh tự kỉ bẩm sinh, không thích nói, không thích cười chỉ thích tự chơi một mình không có một chút dáng vẻ hoạt bát vui tươi mà trẻ nhỏ nên có. Lục phu nhân mang thai đứa con này ở tuổi 40, cái tuổi sinh đẻ nguy hiểm nhưng bà vẫn lựa chọn sinh đứa trẻ ấy ra nhưng khi bà phát hiện ra đứa con mình mong chờ bao lâu nay lại mắc một chứng bệnh như vậy ngay từ khi còn nhỏ, bà và cả nhà đều không cầm lòng được mà khóc.

Sao đứa nhỏ đáng yêu của họ lại mắc phải căn bệnh này cơ chứ.

Họ cố gắng đưa nguyên chủ đi tìm các bác sĩ tâm lí nổi tiếng nhưng đều vô dụng, cậu vẫn luôn như vậy không có một chút tiến triển nào, họ chỉ nói người nhà hãy cho đứa trẻ này đi học, nếu cải thiện được thì tốt, không thì cũng không còn cách nào vì đó là bẩm sinh.

Ngày ra mắt đứa nhỏ này với tất cả mọi người, không ít ánh mắt thương hại nhìn về phía gia đình nhà họ Lục, họ đều nghĩ đứa nhỏ này bị ngốc nên ba bốn tuổi rồi vẫn không biết nói, cũng không có biểu cảm gì, chỉ biết ngu ngơ thả hồn ở nơi nào đấy thôi. Người nhà họ Lục biết bệnh tình đứa nhỏ nên chỉ có thể trầm mặc, tuy đứa nhỏ này bị người ngoài chê cười nhưng nhà họ Lục vẫn rất yêu thương cưng chiều cậu, dù cậu có ngốc thật thì chắc chắn đời này họ cũng sẽ luôn lo được cho cậu, danh hiệu gia tộc giàu nhất nước A không phải chỉ để nói chơi.

"Chết tiệt! Ta vẫn phải đi tố cáo lên toà án cục quản lý thời không. Chủ thần ông không xong với tôi đâu, đã bảo giao tiền thì cho chọn mà giờ quăng cho lão tử cái thân phận bị tự kỉ vậy mà coi được hả?"

Cảnh Nghi lại muốn khóc rồi, bao năm qua cậu chưa ăn thiệt như vậy bao giờ đâu, sắp từ bệnh tự kỉ giả thành thật rồi đấy.

"Ta nghĩ ngay tại bây giờ ta sắp tự kỉ thật luôn rồi."

Khuôn mặt đứa nhỏ sau khi khóc xong một lúc lại quay về bộ dáng không cảm xúc kia, chỉ là không ai biết nội tâm của Lục Cảnh Nghi đang phức tạp đến cỡ nào.

- - -

Tiểu kịch trường: Những ngày còn làm công cho chủ thần.

Lục lão đại: Nhiệm vụ này tôi tiện tay làm thêm nhớ trả thêm tiền thưởng.

Chủ thần: Cái này ta không yêu cầu cậu làm nên không tính lương.

Lục lão đại: Không tính đúng không? Vậy tôi quay lại phá hết đống nhiệm vụ đó là được.

Chủ thần: Chết tiệt mi đứng lại đó ta trả lương tăng ca cho đừng phá nữa lạy mày con ơi.