Lục Cảnh Nghi cười tít cả mắt khoe khoan với cậu nhóc: "Tại vì em là thiên tài á!"
Cố Minh Thành nghe vậy im lặng một lúc muốn cười nhưng bên ngoài vẫn là gương mặt ôn nhu bình tĩnh ban đầu anh cưng chiều nói: "Ừm bé thiên tài, cảm ơn em chịu làm bạn với anh."
Lục Cảnh Nghi tỏ vẻ thoả mãn cười nói: "Hì hì không có gì, em đã nói rồi sau này sẽ bảo kê cho anh, anh không cần lo cái gì hết."
Hai bạn nhỏ nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, đến giờ ra chơi mấy bạn khác trong lớp cũng vây lại quanh bàn của Lục Tiểu Nghi, nói là muốn dẫn cậu đi quanh trường chơi.
Lục Cảnh Nghi nhìn mọi người rồi lại nhìn anh trai nhỏ. Cậu ngay lập tức quyết định dẫn Cố Tiểu Thành của cậu đi chơi cùng các bạn nhỏ cùng lớp để anh hòa đồng nói nhiều hơn.
Theo như cái nhìn tổng quan hiện tại, Cố Tiểu Thành hình như rất lạnh lùng và xa cách với các bạn, anh cũng không được mọi người yêu thích nữa. Lục Cảnh Nghi muốn để mọi người biết anh trai nhỏ của cậu cũng rất tốt không khó gần như mọi người nghĩ, chỉ cần họ chịu đối tốt với anh chắc chắn Cố Tiểu Thành sẽ mở lòng với họ.
Lần này Lục Cảnh Nghi thật sự đoán không đúng rồi, sau một thời gian dẫn Cố Minh Thành hòa nhập với bạn bè, anh bề ngoài với mọi người thật sự thay đổi, chủ động nói nhiều hơn, cũng chịu hòa nhập hơn, nhưng bên trong anh nghĩ gì thì không ai biết được.
Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua như thế, mỗi ngày cậu chỉ đi ba nơi, trường, nhà và lớp học đàn của Thẩm Dạ Nguyệt.
Ban đầu anh ta còn khiếp sợ nhưng vẫn coi cậu là con nít mà chỉ giảng dạy những bài cơ bản, nhưng Lục Cảnh Nghi đàn đi đàn lại có mấy bài cơ bản quá chán, hôm sau đi học liền đàn ngẫu hứng một bản nhạc siêu khó, từ đó Thẩm Dạ Nguyệt đổi hẳn phong cách dạy với cậu.
Anh dạy những bài có độ khó cao, biến tấu nhiều, chỉ có những người có kĩ năng lâu năm vững chắc mới học được. Ban đầu Lục Cảnh Nghi cũng không xem trọng ông thầy của mình lắm, nhưng học với nhau lâu rồi cậu mới thấy Thẩm Dạ Nguyệt cũng rất được, kĩ năng đánh đàn hơi khác với cậu nhưng vẫn có rất nhiều điểm sáng, hai thầy trò càng ở lâu với nhau càng thân. Thẩm Dạ Nguyệt sớm coi tên quỷ nhỏ này là bạn, đôi khi còn học lõm được sự phóng khoáng trong các bản nhạc của cậu, phong cách đàn cũng tùy ý hơn, không còn bị gò bó như lúc trước nữa.
Lục Cảnh Nghi cũng không ngại khi anh ta học được cái hay của mình, đều là cùng sở thích với nhau, chả phải nên giao lưu học hỏi sao, cớ gì phải đố kị hay phân chia cao thấp suốt ngày chứ.
Lục Cảnh Nghi đi học được nữa năm thu hoạch được rất nhiều thứ, nào là một đám anh chị nhỏ tuổi cưng chiều cậu, nào là sự chiếu cố đặc biệt của thầy cô, đủ mọi giải thưởng từ các môn học khác nhau.
Cậu cũng thành công trong việc lấy lại được một chút tay nghề trong kĩ năng vẽ tranh, dù gì tay cậu còn khá yếu vẽ cũng không được như mong muốn lắm nhưng có thể nói những bức tranh cậu vẽ thừa sức hơn một tá người cùng ngành rồi.
Về việc học đàn khi cả nhà biết thiên phú đáng sợ của cậu thì vui mừng không thôi, bé con của bọn họ càng giỏi thì sao này càng sống thảnh thơi không phải sao. Cậu cũng không phụ sự kì vọng của cả nhà giành được không ít giải thưởng giành cho trẻ em về phương diện này, trực tiếp củng cố chuỗi thành tích của bé con thiên tài.
Dù sao đây cũng gần giống bản gốc của quyển sách này của cậu mà đúng không? Cậu hơi giống bú xú nhưng thật ra cũng không OOC lắm so với cốt truyện thiên tài ban đầu của minh.
Ngày 27 tháng 3.
Hôm nay là sinh nhật của Cố Minh Thành, cậu nhóc mỗi năm đều bình tĩnh không quan tâm tới ngày này vì cũng chả ai nhớ đến sinh nhật của anh cả. Cố Minh Thành sớm đã quen rồi nhưng năm nay anh lại có chút chờ mong, chắc là do bên cạnh luôn có một nhóc hay đi theo quan tâm anh đủ đường, nên sâu trong tâm trí anh đứa nhỏ này sẽ nhớ ngày hôm nay là ngày gì.
Dù anh chỉ nhắc một lần với cậu.
Tiểu Cảnh Nghi làm sao mà không nhìn ra tâm trạng lên xuống phập phồng của anh trai nhỏ cơ chứ! Cậu sớm đã chuẩn bị bánh kem và quà cho anh rồi chỉ là cố giả bộ đợi đến khi ra về không còn ai dẫn anh ra sau trường tạo bất ngờ cho anh thôi. Tiểu Nghi Nghi rất ngoan nhé, trước khi chuẩn bị ở lại trường thêm một lúc để tổ chức sinh nhật cho anh trai đã xin phép ba mẹ rồi.
Cậu biết việc tổ chức sinh nhật cho anh trai nhỏ là vô cùng cần thiết để anh một lần nữa tin vào chính mình, cũng tin vào cuộc sống. Theo nội dung gốc mà cậu nhớ lại được, Cố Minh Thành là đứa trẻ bị vứt bỏ từ nhỏ, anh phải sống trong cô nhi viện tồi tàn cùng những đứa trẻ khác. Trong môi trường thiếu thốn đó người ít nói như Cố Minh Thành lập tức bị trở thành đối tượng bắt nạt trọng điểm, vì tranh giành miếng ăn và khả năng được nhận nuôi nên bọn trẻ rất ác độc, tuy còn nhỏ nhưng chúng đã biết giả vờ lấy lòng người lớn sau lưng lại tìm những kẻ nhỏ yếu bắt nạt để tìm cái ngon về cho mình.
Những đứa trẻ được ăn uống đầy đủ tức nhiên có da có thịt đáng yêu hơn nên cũng nhanh có cơ hội được người muốn nhận nuôi để ý hơn còn những đứa trẻ như Cố Minh Thành chuyên bị bắt nạt nhỏ yếu, không ăn uống đầy đủ nên tức nhiên chỉ có thể ngày ngày vô vọng mong ngóng.
Đến năm anh 7 tuổi Cố Minh Thành mới được cha ruột nhận về. Tuy được nhận về gia đình giàu có nhưng cuộc sống của Cố Minh Thành cũng không khá hơn là bao vì thân phận của anh vô cùng xấu hổ. Anh là đứa con của tình đầu cha Cố, nên đương nhiên vợ của ông ta không vừa mắt anh. Cố Tiểu Thành từ có chút hi vọng đến chết lặng dần dần hắc hóa, sau này tự gây dựng thế lực lớn mạnh quay lại trả thù hết tất cả những người anh hận. Mà một trong những nguyên nhân khiến anh hắc hóa cũng do cậu, người bạn nhỏ thân thuộc duy nhất với anh tự tử.
"Nói tóm ra là tất cả đều tại cái tên chết tiệt từ xó xỉnh nào đó xuyên vào đây, hại không biết bao nhiêu là người bị ảnh hưởng bởi tên khốn đó mà chết" Lục Cảnh Nghi mỗi lần nghĩ tới đây đều tức đến phát điên, Kì nghỉ hưu này cậu nhất định không để uổng phí được sống lại tại nơi mình sinh ra không gì tuyệt hơn được cả, có cơ hội được thay đổi số phận bi thảm của gia đình bạn bè thân yêu của mình càng là thứ đáng quý.
Trước mắt cậu phải đưa anh trai nhỏ khỏi bóng tối đã, nhìn bề ngoài anh có vẻ khá hơn trước rất nhiều nhưng một người sống cả ngàn năm làm sao không nhìn ra anh vẫn rất hận đời chứ! Cậu nhất định phải giúp anh chủ động nhìn về phía trước quên đi mấy cái kí ức đáng ghét kia.