Đại Lão Tổng Cục Xuyên Nhanh Xuyên Thành Bé Bốn Tuổi Tự Kỉ

Chương 17: Tính chiếm hữu của bạn nhỏ họ Cố với bé con.




Tiểu Nghi Nghi ngồi quan sát mọi chuyện cười vui vẻ, thầm nghĩ: "Quả nhiên mọi chuyện vẫn luôn nằm trong tính toán của mình, mình không hổ là nhân viên kì cựu bao năm hahaha."

001 lúc này thật sự hoài nghi có ngày nào kí chủ của nó không tự tăng bốc mình hay không? Nhưng mà nó nào dám nói, nói ra còn không phải bị kí chủ của nó quăng vào một góc bắt ngủ đông hay sao? Làm hệ thống 001 nó rất tủi thân đó.

-------------------------------------------------------

Trong nháy mắt đã sắp đến sinh nhật 6 tuổi của Tiểu Nghi Nghi. Ở kiếp trước của cậu trong ngày hôm nay, cậu sẽ bị một đám người trong một tổ chức mafia bắt đi, rồi từ đó cuộc đời thiên tài chưa kịp bắt đầu đã chấm dứt. Nghĩ thôi cũng làm Lục Cảnh Nghi nổi giận, nhưng nghĩ tới những gì mình có, cũng như đã chuẩn bị hiện tại để đối phó kẻ xuyên không đáng ghét kia, Tiểu Cảnh Nghi lại nhịn không được cười haha. Cố Minh Thành đang chỉnh lại cái nơ nhỏ trên bộ vest được làm riêng cho cậu chủ nhỏ họ Lục thì đột nhiên bị bé con cười đến run cả tay.

Cố Tiểu Thành thấy em trai cười vui vẻ liền hỏi: "Tiểu Nghi cười gì thế? Có gì vui sao kể anh nghe với."

Lục Cảnh Nghi bụm miệng lại cố gắng nén cười nói: "Không có gì ạ chỉ là thêm một tuổi em vui thôi."

Vào 2 tuần trước cả hai đã chính thức bước vào kì nghỉ hè vui vẻ, trong suốt khoảng thời gian này cậu thường dẫn anh tiểu Thành của mình về nhà chơi. Cả nhà cũng thử điều tra Cố Minh Thành biết cuộc sống anh luôn khó khăn như vậy nhịn không được sinh ra cảm xúc yêu mến nên cũng bảo cậu dắt anh trai đến nhà nhiều hơn. Nhà họ Cố bên kia chỉ nghỉ anh không muốn về nhà cũng chẳng nói chẳng rằng, họ còn lo anh trở về nữa kìa, đi luôn càng tốt.

Vì vậy Cố Tiểu Thành từ khi nghỉ hè đến giờ vẫn luôn đến nhà Lục Cảnh Nghi chơi. Hôm nay anh dậy sớm đạp xe đạp đi đến một cửa hàng điêu khắc gỗ khắc một khối gỗ hình hoa hướng dương rồi về nhà ở cổng đợi tài xế nhà họ Lục đến đón. Anh muốn qua sớm gọi bé con dậy rồi trở thành người đầu tiên cho em ấy gặp trong ngày sinh nhật. Bạn nhỏ từ ngày nhận định bé con là bảo bối của mình thì càng ngày càng dính em trai, không thấy nhàm chán với việc đi theo sau em trai chút nào.

Lục Cảnh Nghi thay quần áo xong xuống lầu đã thấy mọi người bận rộn chuẩn bị đón tiếp khách quý, cậu thấy vậy liền đáng yêu chạy tới dùng tay nhỏ đấm lưng bóp vai cho Cha mẹ Lục, xong rồi lại xoay qua đấm bóp cho ông bà. Cố Minh Thành theo em trai cũng lại giúp đỡ em đấm bóp cho các trưởng bối nhà họ Lục. Có lẽ là vì họ đối tốt với anh hoặc có lẽ chỉ là do họ là cha mẹ ông bà của Tiểu Nghi nên anh mới thấy gần gũi muốn thân cận như vậy.

Sau này nghĩ lại khi Cố Minh Thành đã rước được vợ về nhà rồi vẫn thấy lúc nhỏ mình làm quá tốt, không phải lúc đó lấy lòng gia đình nhà vợ chắc lúc đòi lấy bảo bối của họ là trực tiếp bị đuổi rồi.

5 giờ chiều khi mọi người trong gia tộc tề tựu về ăn sinh nhật đứa cháu trai nhỏ bị tự kỉ của họ thì đều ngạc nhiên phát hiện ra cậu không còn bị tự kỉ nữa, đứa bé mà ngày ấy họ thương hại giờ đã trở nên hoạt bát vui tươi lại đáng yêu như bao đứa trẻ khác, y như mặt trời nhỏ vậy làm ai nhìn thấy cũng bất giác mỉm cười.

Vì không muốn để lộ việc con trai đã khỏi bệnh hoàn toàn nên người được mời đến bữa tiệc đều là những người thân quen nhất với gia đình họ nên không có chuyện mấy người này nhân cơ hội loan tin tức này ra ngoài. Mọi người đều là bạn tốt, gia đình với nhau thấy cậu khỏe lại đều vui vẻ chúc mừng gia đình họ.

Tiểu Nghi Nghi thấy ba mẹ vui vẻ thì cũng vui theo, nói với anh trai nhỏ và mọi người một tiếng, rồi đến ngồi xuống cây đàn của cậu được cha kêu người khiên ra từ sớm, bắt đầu dùng những ngón tay nhỏ nhắn của mình đánh đàn. Một khúc nhạc nhẹ nhàng mang theo chút vui vẻ vang lên trong bữa tiệc, mọi người bị tiếng nhạc gây chú ý lập tức nhìn sang, thì thấy bé con nhỏ nhắn xinh xắn ngồi ở đó dùng bàn tay nhỏ của mình đàn lên từng nốt nhạc trong trẻo làm lòng người đắm say. Bọn họ có ngạc nhiên, bất ngờ nhưng đa số là vui mừng vì cậu không chỉ không ngốc mà còn là một thiên tài piano nhỏ tuổi.

Cố Minh Thành nhìn em trai nhỏ tỏa sáng dưới ánh đèn khóe môi cũng bất giác cong lên, nhưng lại đột nhiên hạ xuống.

Anh nghĩ phải chi chỉ có một mình anh được thấy bé con như vậy thì tốt quá. Anh chỉ muốn bé con làm mặt trời nhỏ của mình anh thôi, tuy bạn nhỏ Cố Tiểu Thành biết suy nghĩ của mình là không đúng rất không tốt, nhưng anh vẫn luôn không khắc chế được nghĩ về nó, nghĩ về việc độc chiếm bé con của anh.

Lục Cảnh Nghi vui vẻ trên sân khấu đàn vài bài nhạc đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn đăm đăm mình liền nhìn sang thì thấy anh trai nhỏ đang nhìn mình mỉm cười dịu dàng. Lục Tiểu Nghi lập tức dẹp bay cảm giác kì lạ khi nảy cười ngọt ngào lại với anh, rồi tiếp tục đánh thêm vài bản nhạc, mới xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay của các phụ huynh.

Thấy người lớn đều muốn đến nựng cục cưng nhà mình, cha mẹ Lục cùng mấy anh chị trực tiếp đi đến giao lưu với mọi người rồi nhỏ giọng nhờ Cố Tiểu Thành dẫn em trai ra sân chơi. Bạn nhỏ Cố Tiểu Thành nghe vậy lập tức nhận nhiệm vụ đưa bé con ra sân trước chơi, bỏ lại một đám người ríu rít nghị luận về bé con ở phía sau.

Đang đi, thì bàn tay của Cố Minh Thành chợt bị kéo trở về ngay sao đó một vật thể không xác định bị quăng vào chỗ hai đứa trẻ vừa đứng. Lục Cảnh Nghi liền kéo Cố Minh Thành vòng qua góc cây trốn, ngay lập tức một đám người khoảng 4 đến 5 người nhảy từ bên ngoài bức tường vào, chúng nhìn thấy hai đứa nhỏ không bị ngất đi thì có hơi ngạc nhiên, ngay sau đó liền thay đổi thành vẻ mặt hung ác muốn chạy đến bắt bọn họ.

Cố Minh Thành lập tức ý thức được nguy hiểm kéo tay bé con chạy trước khi bọn người đó đuổi đến. Nhưng bé con lại đứng ở đó không chịu đi, Cố Tiểu Thành gấp gáp nói với bé con: "Tiểu Nghi Nghi đừng quậy, bây giờ đang nguy hiểm em phải chạy nhanh."

Tiểu Nghi Nghi thấy anh trai gấp gáp lo cho mình thì kéo nhẹ lại tay anh nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, anh tin em đếm đến ba là người xấu sẽ bị xử đẹp ngay."

Cố Minh Thành không thể kéo em trai đi lại nghe bé con nói như vậy gấp đến sắp khóc, anh sợ bé con bị người xấu làm hại, sao bé con lúc này còn đùa anh chứ.