Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 118



Người đứng đầu giao hàng không chịu nghe cậu ấy giải thích, nhất quyết muốn kiểm tra thông tin, không biết gọi cho ai, mãi sau khi xác nhận đúng mới đặt kiện hàng xuống.

Mọi người khó nhọc di chuyển chiếc hộp khổng lồ kia vào trong sân, cuối cùng cũng đặt cái thùng to lớn đó vào đúng vị trí.

Người đứng đầu giao hàng trầm ngâm nói: "Cậu muốn đặt nó ở đâu? Chúng tôi có thể giúp cậu chuyển nó tới đó trước khi rời đi."

Hạ Thời Sâm nhìn kiện hàng chuyển phát nhanh to đến mức có chút kinh ngạc còn chưa được mở ra, ngơ ngác nói: "Đây là cái gì? Một tác phẩm điêu khắc sao?"

Nhóm người trực tiếp khiêng chiếc hộp ra giữa sân, xem ra không phải thứ có thể để trong nhà được.

Trưởng nhóm giao hàng cúi đầu đọc tin nhắn, nghiêm túc trả lời: "Cầu hỗn thiên cung Hoàng Đạo."

Hạ Thời Sâm: "?"

Là kiểu học sinh luôn đứng đầu, khả năng học lịch sử của Hạ Thời Sâm khá tốt, cậu ấy cũng biết cầu hỗn thiên là một công cụ quan sát thiên văn có từ thời cổ xưa, phù hợp với phạm trù kỳ lạ mà Sở Thiên Lê đang theo đuổi.

Hạ Thời Sâm nghĩ đến quá trình giao hàng nghiêm ngặt vừa rồi, khẽ cau mày hỏi: "Đây không phải là di sản văn hóa chứ?"

Người đứng đầu cười nói: "Hahaha, cậu nói đùa cái gì vậy.

Tất nhiên đây không thể là văn hóa di vật được rồi."

Hạ Thời Sâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Người đứng đầu lại nói tiếp: "Chúng tôi đang sao chép từng di sản văn hoá bằng vàng.

Cầu hỗn thiên cung hoàng đạo cổ xưa được làm bằng đồng mạ vàng.

Cái này được làm bằng vàng thật nên tất nhiên là khác rồi!"

Đột nhiên Hạ Thời Sâm cảm thấy có gì đó không ổn, ngập ngừng hỏi: "... Vàng thật sao?"

Trưởng nhóm giao hàng gật đầu: "Đúng vậy, hoàn toàn được làm bằng vàng thật, vậy nên chúng tôi mới không dám tùy tiện giao ra."

Cho dù là cầu hỗn thiên thì bản chất của nó vẫn là vàng khối, nếu bị phá hủy hay đánh cắp thì cũng coi như xong.

Hạ Thời Sâm: "???"

"Em ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua thứ này cơ chứ?" Hạ Thời Sâm có chút khó tin nói, sau đó lại hạ giọng, dần nhận ra: "Đợi đã, hình như là tôi..."

Hạ Thời Sâm vẫn luôn học tập chăm chỉ với Hạ Viễn Dương, theo thời gian, cậu ấy cũng dần tích lũy được rất nhiều tiền tiết kiệm, ngay cả Dư Tân và Hạ Chính Hợp cũng không biết tới số tiền đó cụ thể là bao nhiêu.

Cậu ấy luôn nghiêm túc lại cứng nhắc, cực kỳ coi thường đám phú nhị đại bỏ một đống tiền ra mua mấy loại xe thể thao kia, cậu ấy tin rằng sức mạnh của bản thân vượt qua mọi hình thức bên ngoài, cậu ấy chắc chắn bản thân mình không phải kiểu người tiêu tiền ăn chơi trác táng.

Ở một khía cạnh nào đó, tính cách của cậu ấy vẫn khá gần gũi với những người bề trên, những người lập nghiệp từ tay trắng hơn là đám phú nhị đại chỉ biết dựa vào gia đình.

Lúc Hạ Thời Sâm đưa tiền cho cô cũng không nghĩ nhiều, cậu ấy không phải người thích tiêu tiền, cậu ấy cũng đoán Sở Thiên Lê sẽ phung phí, nhưng không ngờ cô lại mua thứ này.

Những người khác mua xe thể thao sang trọng rồi lái chúng ra ngoài để khoe mẽ sự giàu có của họ, cô lại đặt một cầu hỗn thiên bằng vàng đặt trong sân để thu hút bọn trộm!

Một lúc sau, Sở Thiên Lê vui vẻ trở về nhà, cô nhảy lên nhảy xuống bước tới chỗ cầu thang nhưng lại bị Hạ Thời Sâm ngăn lại.

Trong phòng khách, Hạ Thời Sâm vẫy tay với cô, mặt không chút biểu cảm nói: "Đến đây nói chuyện."

"Anh muốn nói cái gì?" Sở Thiên Lê từ trên lầu nhảy xuống, lộ ra vẻ mặt tò mò đi tới.

Hạ Thời Sâm chỉ vào cầu hỗn thiên bằng vàng bên ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: "Giải thích về cái này đi."

"A, suýt chút nữa lại quên mất, người kia vừa gọi điện nói đã giao tới rồi!" Sở Thiên Lê vui vẻ nhảy ra ngoài, hận không thể mở cửa sổ bằng kính suốt từ trần nhảy ra, nhanh chóng chạy vào sân quan sát cầu hỗn thiên.

"Đó không phải là vấn đề trọng điểm!" Hạ Thời Sâm tức giận đứng dậy, đi theo cô vào trong sân, tức giận nói: "Sao em lại đặt mua thứ như vậy chứ?"