Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 137



Sở Thiên Lê xua tay: "Này, người Trung Quốc không quan tâm đến chuyện này, chỉ cần tin vào điều gì có tác dụng.

Dù sao, tung lưới rộng rãi sẽ luôn có tác dụng."

Hai người đứng ở bên ngoài chờ Khâu Tình Không, nhưng khi Sở Thiên Lê nhìn thấy cô ấy chạy về phía Nguyên Quân Điện, rốt cục cô cũng ý thức được có gì đó không ổn.

Sở Thiên Lê vội vàng chạy vào trong điện, kéo Khâu Tình Không ra ngoài: "Sao cậu lại tới đó thắp hương?"

Khâu Tình Không ngơ ngác nói: "Tớ nhìn bốn phía, trong điện thờ này chỉ có một nữ thần, người đó có thể giúp tớ hoàn thành tâm nguyện được không?"

Sở Thiên Lê: "?"

Sở Thiên Lê lập tức phun trào: "Tớ thay mặt Bích Hà Nguyên Quân cảm ơn lòng tốt của cậu, cảm ơn cậu đã quan tâm, nhưng thật sự không cần thiết đâu..."

Khâu Tình Không gần như muốn chạy vào điện thờ của Bích Hà Nguyên Quân, nữ thần này quả thực cũng có sức mạnh vô cùng to lớn, người ta từng nói rằng nữ thần quan này có thể giúp "người nghèo cầu giàu, người bệnh cầu bình an, người nông dân cầu mùa màng bội thu, người buôn bán cầu lợi nhuận, người cầu con cầu tuổi thọ, người chưa có con cầu con, con cầu cha mẹ bình an, em cầu anh bình an, người thân thiết kết giao".

Trong đó nổi tiếng nhất là việc ban cho con cái.

Sở Thiên Lê buồn bã nói: "Tớ cũng phần nào hiểu được tâm lý giăng lưới rộng rãi của cậu, nhưng cái gì cũng phải có chừng mực.

Trên đời có nhiều vị thần thông quảng đại như vậy cậu lại không nhờ, cậu lại đi nhờ vả một lĩnh vực mà người ta không am hiểu, cái này không phải muốn tiếp tục việc làm ăn, cậu đây là muốn nhảy việc sao?"

Khâu Tình Không phóng nhanh từ Văn Xương Điện đi ra, lại chạy đến Nguyên Quân Điện để cầu việc học tập, chẳng khác nào bắt nhân viên văn phòng đi bán hàng, bắt nhân viên kỹ thuật phải làm việc hành chính, ngay cả một thần tiên cũng không khỏi tức giận vì sự phân công lao động không mấy rõ ràng này.

Sở Thiên Lê: "Người mê tín nên tôn trọng công việc của mình.

Đừng lúc nào cũng chọn những thứ không ghi trong lý lịch của người ta."

Khâu Tình Không: "..."

Khâu Tình Không nghe Sở Thiên Lê phổ cập kiến thức khoa học xong, trong lúc nhất thời cô ấy có chút hoảng hốt, cả kinh nói: "Tại sao nữ thần tiên lại quản cả việc sinh con?"

"Câu hỏi này của cậu..." Sở Thiên Lê là một tín đồ theo chủ nghĩa Mác, cô không biết giải thích thế nào về sự phân công lao động giữa các vị thần tiên, vì vậy cô thuận miệng nói: "Còn không phải nam thần tiên không có khả năng này sao?"

Khâu Tình Không cảm thấy có lý, cuối cùng cô ấy vẫn là dâng hương cho Bích Hà Nguyên Quân, trong miệng niệm nói: "Vậy thì, Bích Hà Nguyên Quân, nguyện vọng gì đó thì coi như thôi, con chỉ hy vọng người vẫn khỏe mạnh, không cần phải cho con bất cứ điều gì..."

Sở Thiên Lê nghe xong liền bối rối, cô đợi Khâu Tình Không dâng hương xong rồi cùng cô ấy rời khỏi Nguyên Quân Điện, lúc này mới mở miệng nói: "Cậu cũng không có ước nguyện gì, tại sao lại dâng hương?"

Khâu Tình Không nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Đây chính là nữ thần tiên, chúng ta muốn gọi được cho người, thì không thể để người bị so sánh ở trong đạo quán! Nam thần tiên đều có hương khói, thì nữ thần tiên nhất định cũng phải có, cái này là sức mạnh hỗ trợ!"

"..."

Hai mắt Sở Thiên Lê bối rối, cô cũng không biết Khâu Tình Không có tin những điều này hay không.

Nhưng nếu đối phương thực sự tin vào điều này thì tại sao còn áp dụng các quy tắc vào người thần tiên?

Bên ngoài điện, Đàm Mộ Tinh đang đứng chờ, ba người lại đi tới Văn Xương Điện.

Sau khi Khâu Tình Không dâng hương cầu cho kỳ thi giữa kỳ thuận lợi vượt qua xong, cô ấy chạy đi hội hợp với bạn bè, chuẩn bị chậm rãi đi bộ xuống chân núi.

Hoàn cảnh bên trong đạo quán yên tĩnh, người ở thưa thớt, Sở Thiên Lê tò mò nhìn xung quanh rồi hỏi: "Những ngôi nhà ở đây có giống nhà của các cậu không?"