Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 140



Nhìn đồ đệ của mình lâm vào trầm tư, lão đạo sĩ không khỏi thoải mái cười to: "Người dưới chân núi còn có thể nói không tin, nhưng lần này tới lần khác con chưa bao giờ phạm phải bất kỳ tính toán sai lầm nào, cho nên không phải do con không tin!"

Đạo sĩ trẻ tuổi bất lực: "Vậy con phải làm sao đây?"

"Không có việc gì, cứ để như vậy đi.

Có người có thể sống một cuộc sống êm đềm mà không cần động đến những điều này trong cuộc sống của bọn họ.

Một số người cho dù bọn họ có nghiên cứu thuật số cả đời cũng không thể có kết cục tốt đẹp.

Nếu nó dễ hiểu như vậy thì nó vẫn có thể được gọi là mệnh sao?"

Lão đạo sĩ bình tĩnh khoát tay: "Tính cái gì, tất cả đều vô ích, toàn là tính toán mù quáng, bỏ tiền lên núi tìm đại sư, nhưng ngay cả đại sư cũng không thể tính mệnh cho chính mình!"

Bên cạnh rừng trúc, Sở Thiên Lê nhìn ra ngoài, thấy đám người phía trước vẫn chưa rời đi.

Đàm Mộ Tinh đề nghị thay đổi lộ trình và đi xuống núi theo hướng khác.

Khâu Tình Không lo lắng nói: "Nhưng đạo trưởng kia bị bị bao vây chẳng phải rất khốn khổ sao? Người trong khu thắng cảnh không quan tâm sao?"

Đàm Mộ Tinh: "Chúng ta đi gọi bảo vệ tới đây?"

Sở Thiên Lê ở một bên xem kịch ăn dưa, vội vàng nói: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, đạo trưởng đang xắn tay áo lên!"

Cách đó không xa, đạo sĩ bực bội, cuối cùng cũng xắn tay áo lên, làm ra tư thế đoan trang, nghiêm túc nói: "Ông chủ Trương, vừa rồi có một chuyện ta chưa nói với người, bần đạo lúc chưa vào đạo quán đã là một người tập võ."

Ông chủ Trương và những người khác thấy tình thế không ổn, trong nháy mắt tản đi như chim thú, nhường đường cho đạo sĩ.

Sở Thiên Lê tiếc nuối nói: "Tớ còn chưa thấy qua võ công của đạo trưởng đâu."

Đàm Mộ Tinh vô lực dẫn cô đi: "Đừng xem náo nhiệt, không sợ phiền phức tìm đến sao."

Ba người bọn họ tham quan Càn Sơn kết thúc, không bao lâu liền tự mình đón xe về nhà.

Cuối tuần trước kỳ thi giữa kỳ tương đối ngắn ngủi, Sở Thiên Lê phải thi trong vòng hai ngày kể từ khi trường thông báo nên cô đã vô cùng khẩn trương trong một thời gian.

Ngày diễn ra kỳ thi giữa kỳ, những học sinh đến trường sớm tập trung xung quanh tòa nhà giảng dạy, bọn họ đứng trò chuyện ở sân thể dục, đợi phòng thi mở cửa mới vào tòa nhà và đi đến các phòng học khác nhau.

Sở Thiên Lê ngơ ngác đi loanh quanh trong góc, trên tay cô cầm tài liệu ôn tập, vẻ mặt đặc biệt lo lắng.

Đàm Mộ Tinh hiếm khi thấy cô lo lắng như vậy, nghi ngờ hỏi: "Trước đây cậu cũng không hoảng hốt như vậy đâu?"

"Ai nha, kỳ thi trước đây tớ làm không tốt.

Có thể nói là tớ không có học, nhưng bây giờ tớ không còn lý do gì nữa!" Sở Thiên Lê thở dài, "Cuối cùng cũng định vạch trần sự thật là tớ không thông minh sao?"

Đàm Mộ Tinh: "..."

Đàm Mộ Tinh thấy cô lo lắng đi loanh quanh, liền khéo léo đề nghị: "Hay là cậu tính một quẻ kết quả, tìm chút an ủi tâm lý nhé?"

"Sáng nay tớ cố tình không xem bản đồ sao.

Nếu tính ra không tốt, tâm lý của tớ sẽ hoàn toàn sụp đổ."

Sở Thiên Lê hoàn thành việc bói toán hàng ngày của mình, cô thậm chí không dám chú ý đến bản đồ sao, chủ yếu là vì tốc độ xử lý thông tin của cô quá nhanh, đôi khi cô không cần phải bói toán cụ thể, cô có thể hiểu được thiên tượng chỉ bằng một cái liếc mắt.

Đây là thế mạnh cũng như là nhược điểm của cô, bói toán sẽ cực kỳ chính xác, nhưng các loại tin tức chỗ nào cũng nhúng tay vào, muốn che đậy cũng rất khó làm được.

Đàm Mộ Tinh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy cậu có thể nói một câu là ‘Tớ nhất định sẽ làm tốt bài thi’?"

"Tớ nhất định sẽ làm tốt bài thi." Sở Thiên Lê vô thức làm theo theo hướng dẫn, sau đó cô lại tò mò hỏi: "Đây là để cổ vũ bản thân mình sao? Hay giống như trong phim hoạt hình, tớ phải hét lên trước khi ra chiêu?"