Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 142



Sở Thiên Lê vừa mới tới đây học kỳ này, làm sao có thể hiểu được bảng xếp hạng của trường? Đương nhiên, lời nói của bạn cùng bàn cô đều tin, cô không khỏi vui mừng ngay lập tức: "Vậy cũng được."

Đàm Mộ Tinh vội vàng nói: "Cuối kỳ phải kiên trì."

Sở Thiên Lê vừa thi xong bắt đầu thấy vui vẻ, sau khi thoát khỏi top ba cuối lớp, ở nhà cô còn kiêu ngạo hơn so với học sinh đứng đầu khối là Hạ Thời Sâm, khiến cho máy in tiền không nhịn được muốn răn dạy cô.

Tuy nhiên, Hạ Thời Sâm không tiện trực tiếp mắng cô, sợ sau khi mắng cô xong cô bắt đầu không thích học nữa, kế hoạch thuyết phục cô học của Đàm Mộ Tinh sẽ thất bại, cậu ấy chỉ có thể nén giận không nói lời nào, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.

Trong phòng khách, Hạ Thời Sâm đang ngồi trên ghế sofa lặng lẽ xem điện thoại, Sở Thiên Lê đột nhiên đi đến, cô muốn tạo bất ngờ cho cậu ấy từ phía sau, liền hét lên: "Này, anh đang nhìn cái gì vậy?"

Hạ Thời Sâm nghe thấy cô cố tình làm ồn, cậu ấy cũng không sợ hãi, nhíu mày, trầm giọng nói: "Lên mạng tra tư liệu."

"Tra tư liệu gì?"

"Liên quan đến giáo dục." Hạ Thời Sâm nói thêm với giọng điệu lạnh lùng, "Làm thế nào để giáo dục trẻ tốt mà không đánh đập hay mắng mỏ."

"..."

Sau khi kì thi giữa học kì kết thúc, cuộc sống trong trường trở nên thoải mái hơn, Sở Thiên Lê bắt đầu quay trở lại với nghề cũ, làm việc cùng bạn bè.

Khi đội Thủ lĩnh thẻ bài được thành lập, một khách hàng cũ quen thuộc đã thực sự xuất hiện.

Khi Đàm Mộ Tinh nghe được giọng nói của Hà Kiến Bình, cậu dứt khoát ngồi đó một cách công khai và ngồi cùng Sở Thiên Lê trên sân thể dục để lắng nghe.

Lời nói của Hà Kiến Bình mang vẻ khó xử: "Mộ Tinh à, còn có tiểu đại sư, chú muốn nhờ các cháu giúp đỡ một việc như thế này.

Có một ông chủ ở miền Nam mà chú từng hợp tác chung, đang tìm kiếm đại sư ở khắp nơi, và bây giờ ông ta đã tới nhờ chú để tìm kiếm giúp..."

Đàm Mộ Tinh lập tức hiểu ra, nhẹ giọng nói: "Chính là vị ông chủ Trương kia, chú Kiến Bình, đừng hỏi giúp ông ta."

Ông chủ Trương ở phía Nam sắp làm phiền mọi người ở trong giới rồi, và bây giờ cả miền Nam đều bị ảnh hưởng bởi danh tiếng của người này.

"Này, hiểu, hiểu, hiểu, trước đây gia đình cháu chắc hẳn đã gặp rắc rối, nhưng ông ta thực sự rất kiên trì, không buông tha một ai đi hỏi khắp nơi.

Chú cũng không muốn nói cho tiểu đại sư chuyện này nên đã giới thiệu ông ta với đại sư bói lục hào.

Đột nhiên, người ta thấy ngại sự tình xui xẻo và không chịu chấp nhận!"

Hà Kiến Bình thở dài: "Vốn dĩ là việc này đã giải quyết xong, ai ngờ ông ta không biết tìm đâu ra, lại nói chuyện của ông ta không phải do đại sư bói lục hào xử lý."

Hạ Kiến Bình biết quy củ, ông ấy không có khả năng giới thiệu người xấu cho Sở Thiên Lê, hết lần này tới lần khác có người tuồn tin tức ra bên ngoài, lại bị một tên vô lại vướng vào.

Hạ Kiến Bình cân nhắc lời nói, ngập ngừng nói: "Bây giờ chú nghĩ như vậy, nếu không tiểu đại sư cứ gặp mặt ông ta và từ chối ngay tại chỗ tên họ Trương kia.

Dù sao thì tất cả đại sư ở Bắc Kinh đều từ chối, cho nên tiểu đại sư cứ từ chối ông ta, khiến cho tâm tư của ông ta bị chặt đứt đừng quấn lấy chú nữa..."

"Tất nhiên là chú sẽ không để tiểu đại sư ra ngoài một cách vô ích, vì vậy chú sẽ trả cho cháu phí giới thiệu và phí ra sân, nhưng cháu có muốn hay không lại là chuyện khác.

Họ Trương kia đã nói muốn gặp mặt một lần, nhưng ông ta không thể làm gì nếu bị từ chối." Hà Kiến Bình thận trọng nói, "Chuyện là như vậy, nghe một chút ý tứ của tiểu đại sư đi?"

Sở Thiên Lê tò mò nói: "Lại còn có cả phí giới thiệu và phí ra sân sao?"

Đàm Mộ Tinh: "Tại sao trọng tâm khai thác của cậu sau khi nghe xong lại là điều này?"