Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 208



Cô cảm thấy rất xấu hổ, không ngờ sự lười biếng của mình lại làm mất uy tín của thôn, cô giận dữ nói: "Không, cậu phải đến đó, tớ sẽ chỉ cho chàng trai trong thành phố như cậu biết bầu trời đầy sao trong thôn của bọn tớ cũng không tệ hơn ở sân nhà cậu đâu, thử một số món ăn địa phương nữa..."

Đàm Mộ Tinh nghe vậy liền hỏi đặc sản địa phương là gì, nhưng Sở Thiên Lê không nói ra được.

"Đừng hỏi lung tung, đến nơi sẽ biết thôi!" Sở Thiên Lê lo lắng nói: "Đừng vội, đừng vội, cứ tự tưởng tượng ra đi."

"..."

Theo cách hiểu thông thường của Đàm Mộ Tinh về Sở Thiên Lê, cậu hơi sợ bữa ăn đầu tiên khi cậu đến làng, món ăn đặc biệt đó thể thể là sao luộc cũng nên.

Sở Thiên Lê ấp úng một lúc lâu cũng không nói ra được đặc sản, cô cảm thấy vô cùng nhục nhã, vắt hết óc suy nghĩ, muốn trấn áp bạn cùng bàn của mình.

Điều khiến người ta tiếc nuối chính là, Đàm Mộ Tinh ở trong cảnh khu đại viện, thứ gì trên đời này cậu cũng từng thấy rồi, đúng thật là không dễ gạt.

Mặc dù Đàm Mộ Tinh vô tình làm khó cô, nhưng Sở Thiên Lê tương đối cố chấp, gần đây đều đang suy nghĩ về đặc sản.

Bên trong biệt thự, Sở Thiên Lê báo cho ba mẹ biết tin tức cô muốn trở lại thôn cùng với bạn học.

Dư Tân và Hạ Chính Hợp không biết bạn học là nam hay nữ, chỉ coi như là trẻ con kết bạn đi du ngoạn, sau đó dặn dò những vấn đề an toàn.

Hạ Thời Sâm vẫn đang tập huấn, lúc cậu ấy gọi điện thoại cho nhà mới biết tin, nhất thời có chút kỳ lạ: "Em muốn trở về cùng Đàm Mộ Tinh sao?"

"Đúng vậy, thuận tiện đi dạo ở trong thôn luôn."

"Em về thôn còn muốn cậu ấy xách túi cho em?" Hạ Thời Sâm nhàn nhạt nói: "Nghỉ hè cũng không buông tha sao?"

Nếu như đổi một người khác đi cùng với Đàm Mộ Tinh, chắc chắn Hạ Thời Sâm sẽ cảm thấy không đúng, nhưng đối phương là Đàm Mộ Tinh, cậu ấy chỉ cảm thấy đáng thương.

Cậu ấy chưa từng thấy người nào có thể nhịn hơn Đàm Mộ Tinh, có lúc đến cả bản thân cậu ấy cũng muốn tránh khỏi đứa trẻ ngỗ nghịch này, thế mà đối phương lại có thể có kiên nhẫn đi dỗ cô.

Sở Thiên Lê: "Anh, anh nói lời này thật sự rất quá đáng đấy, anh đã khiến tâm hồn non nớt của em sinh ra một sự tổn thương cực lớn, bắt buộc phải nộp phí tổn hại tinh thần để an ủi."

"Không phải sinh nhật mới chuyển tiền rồi à? Hơn nữa hôm sinh nhật em cũng không tặng quà cho anh?"

"Được rồi, vậy em lập tức về thôn đây, tặng cho anh một tuần yên tĩnh."

"..."

Hạ Thời Sâm nhấn mạnh việc phải làm bài tập hết lần này tới lần khác, còn bảo Đàm Mộ Tinh tiến hành đốc thúc, lúc này mới cúp điện thoại.

Mấy ngày sau, bên trong bến xe.

Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh thành công gặp mặt, bọn họ xếp hàng đi qua cửa quay, sau đó lại tìm toa xe của cầu cao tốc, bắt đầu hành trình về thôn.

Đàm Mộ Tinh chưa bao giờ đi cùng Sở Thiên Lê tới vùng khác, cậu thấy cô cực kỳ phấn khởi kéo vali đi về phía trước, lại đột nhiên nhớ tới lời hứa ra nước ngoài của Khâu Tình Không cùng với tương lai, ánh sáng trong mắt bèn ẩm đảm xuống, trong lòng có một cảm giác buồn bã khó hiểu.

Tàu cao tốc từ từ khởi động, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ chuyển động, hai người ngồi tựa vào cửa sổ nói chuyện với nhau.

Sở Thiên Lê liếc trộm Đàm Mộ Tinh một cái, cô khó hiểu gãi đầu: "Tại sao luôn cảm thấy cậu buồn bã không vui thế?"

Đàm Mộ Tinh sững sờ, vội vàng khoát tay nói: "Không có, chỉ là tớ ít khi ngồi tàu cao tốc cho nên có chút không thích ứng được."

"Vậy bình thường cậu đi máy bay à?"

"Cơ bản đều là máy bay, hình như có một lần là đi tàu cao tốc." Đàm Mộ Tinh nhìn trái nhìn phải thăm dò nói: "Nhưng chỗ ngồi ít hơn toa tàu này."

Sắc mặt Sở Thiên Lê kỳ lạ: "Rất tốt, trước kia tớ vẫn luôn tò mò là ai ngồi ở khoang hạng nhất của tàu cao tốc, bây giờ cuối cùng cũng gặp được người rồi."