Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 211



Đất ở ngoài cửa còn trồng cải xanh cùng với chút hành, tỏi, có lẽ cũng là do tay Vương Bình làm ra, hiển nhiên là được chăm sóc cẩn thận.

Đàm Mộ Tinh ngửa mặt lên nhìn bầu trời, quả nhiên cậu đã nhìn thấy bầu trời đầy sao, Sở Thiên Lê không hề nói dối, bầu trời sao ở trong thôn còn mênh m.ô.n.g hơn trong thành phố.

Sở Thiên Lê đang mày mò chuồng gà ở trong góc, cô tò mò nghiêng đầu nhìn, sờ trái sờ phải.

Đàm Mộ Tinh nghĩ tới câu chuyện lúc ban ngày hỏi: "Trần Lệ Lệ là khách hàng ở trong thôn của cậu lúc trước?"

"Đúng vậy, người trong thôn kết hôn đều phải chọn ngày, lúc đầu chị ấy từng tìm tớ tính cho." Sở Thiên Lê giải thích: "Thật ra nhóm khách hàng là ông tớ để lại, ban đầu đều là ông xem cho người trong thôn, sau này mới là tớ."

Đàm Mộ Tinh: "Ban đầu không phải cậu nói vận mệnh không thể dùng những lời đánh giá đơn giản là tốt hay không tốt sao, rất nhiều người không có tư cách bỏ mạng vì người khác, tại sao lại có thể xem nhân duyên chứ?"

"Cậu còn nhớ những lời này à?" Sở Thiên Lê quay đầu nhìn cậu nhẫn nại nói: "Quả thật là nhà chiêm tinh không thể đưa ra kết luận, bất cứ chuyện gì đều là xu hướng chứ không phải kết quả, nhưng xu hướng cũng sẽ có xác suất không giống."

"Xác suất?"

"Đúng vậy, chuyện tốt có khả năng là 90%, chuyện xấu có khả năng là 10%, tớ không thể kết luận nói tốt là 100%, nhưng tỷ lệ xảy ra chuyện tốt vẫn rất cao."

Sở Thiên Lê bổ sung thêm: "Tớ không tính ra được Trần Lệ Lệ nhất định sẽ ly hôn, mà là tính được cô ấy có rắc rối với nửa kia, mâu thuẫn của bọn họ rất có thể sẽ dẫn đến ly hôn, tỷ lệ không ly hôn nhỏ nhưng tình cảm sẽ bị ảnh hưởng, hình thức hiện ra có khác biệt nhưng xu hướng không có biến hóa."

Đàm Mộ Tinh cụp mắt, giọng nói của cậu hơi khàn: "... Xem bói như vậy há chẳng phải là không thể thay đổi sao?"

"Có thể thay đổi nha, nhưng sẽ cực kỳ khó, bản chất của cái này là một loại suy diễn, người muốn phá vỡ đường lối đã định thì bắt buộc phải tự mình phủ định và tạo ra một lần nữa.

Quá trình này quá khó chịu cho nên có người không thay đổi được."

Sở Thiên Lê dùng gậy nhỏ chọc ổ gà dịu dàng nói: "Cho nên có lúc tớ sẽ khuyên người khác là đừng xem, mọi người đều sẽ tò mò về tương lai của mình, nhưng thật ra biết hay không biết rất khó có biến hóa, có lúc không biết ngược lại càng tốt hơn."

Trong bóng đêm, Đàm Mộ Tinh thấy cô ngồi một mình ở trong góc, dạo gần đây cậu luôn thường xuyên cảm thấy mất mát, thi thoảng trong đầu còn hiện lên những lời mà cô nói với Tu Càn đạo trưởng, sinh ra một loại đau đớn vì chia cắt không thể khống chế.

Nhưng mà, cậu đứng dưới bầu trời sao như đang nói chuyện với cô, đột nhiên cảm thấy sự đau đớn này đang xa dần, hoặc là nói nỗi đau kịch liệt khiến cậu tê dại, ngược lại đã biến thành trấn định và bình tĩnh như đã lâu không gặp."

Đàm Mộ Tinh dịu dàng nói: "Đây vẫn là lời mà một người biết ma pháp như cậu nói ra."

Sở Thiên Lê mờ mịt.

Đàm Mộ Tinh cười khổ: "Bởi vì cậu biết tương lai cho nên cảm thấy không biết thì tốt hơn.

Nhưng đối với những người bình thường như bọn tớ mà nói, nếu như không tìm người xem bói, vậy thì đến cơ hội lựa chọn cũng không có nữa."

"Thế này coi như là vây thành à? Không phải tớ nói chuyện gì cũng phải tính, nhưng có những chuyện nếu như không biết, có khả năng tớ sẽ hối hận cả đời này." Đàm Mộ Tinh khẽ nói: "Trần Lệ Lệ biết rồi đưa ra lựa chọn, so với Trần Lệ Lệ không biết mà lựa chọn căn bản không phải cùng một kết quả, chuyện cậu làm không phải là không có ý nghĩa."

"Có gì không giống à?"

"Có, cô ấy có thể sẽ có một kết cục đau khổ, nhưng cô ấy cũng có cơ hội lựa chọn."

Sở Thiên Lê nhìn chằm chằm vào Đàm Mộ Tinh hồi lâu, cuối cùng cô bất mãn phồng má cúi đầu nói: "Thụ giáo rồi, người bình thường, hôm nay cũng bị người không biết ma pháp dạy dỗ rồi."