Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta

Chương 32



Tốc Tốc đẩy Mục Giang Lâm ra, cười khẩy: “Tối nay ngủ riêng.”

Muốn làm cô mất mặt sao? Anh nằm mơ đi! Nói xong, Tốc Tốc xoay người bỏ đi.

Mục Giang Lâm đuổi theo cô, nhẹ nhàng nắm cánh tay cô: “Đừng vội, anh còn chưa nói xong.”

“Không được thương lượng.” Thái độ của Tốc Tốc vô cùng kiên quyết.

Mục Giang Lâm bất lực thở dài: “Vậy nếu anh định thương lượng với em chuyện hôn lễ thì sao?”

Tốc Tốc dừng lại.

Trong khách sạn người đến người đi, lúc này có vị khách cách đó không xa đi qua họ.

Mục Giang Lâm thấp giọng nói: “Hôm nay anh có việc phải làm tối về muộn sợ không có thời gian nói với em, chi bằng tối về phòng nói nhé.”

Chuyện này rất quan trọng, hơn nữa nằm trên giường nói chính sự, hình như cũng chẳng có gì không tốt nhỉ?

Có một khắc Tốc Tốc hơi dao động, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, nghiêng đầu mỉm cười với Mục Giang Lâm.

“Đô thống đại nhân đúng là lên một kế hoạch hay đấy.” Cô nói: “Anh tưởng anh nói với tôi chuyện quan trọng là tôi không tính toán chuyện vừa rồi với anh nữa sao? Không có cửa đâu!”

Cô huých vào cánh tay anh, thấy anh đau đến nỗi xuýt xoa, lúc này cô mới hài lòng bước nhanh về phía trước.

“Về nhà tôi sẽ chuyển về phòng tôi, về phần chuyện tối nói thì sáng mai chúng ta gặp ở phòng ăn rồi nói cũng được.”

Nói đến đây, cô quay đầu nhìn Mục Giang Lâm, cười nói: “Nếu chuyện thật sự rất quan trọng, sáng sớm mai đô thống nhất định sẽ đợi tôi, nếu không đợi tôi thì chứng tỏ chuyện cũng chẳng quan trọng mấy, đúng không?”

Mục Giang Lâm thở dài, day đầu mày.

Cô nhóc này đúng thật là, ngày càng khó đối phó. Việc gì đến tay cô cũng không còn là việc nữa, có thể nhanh chóng phản ứng lại rồi dễ dàng giải quyết.

Vốn dĩ anh cũng có thể nhìn ra được cô dùng giấy để thăm dò, đã phát hiện không ổn rồi nên anh đã sai càng làm theo cái sai, khiến cô nhận ra anh có vấn đề.

Thực ra anh có rất nhiều dự định cho tương lai của hai người, nhưng rất nhiều chuyện ngăn ở giữa chừng phải giải quyết, mà cách giải quyết tốt nhất chính là hai người mặt đối mặt thương lượng với nhau.

Nhưng cô gần như hoàn toàn không biết gì về chuyện trước đây, anh lại không thể nói ra hết được. Nếu không, một khi không cẩn thận chọc giận cô thì sợ là nha đầu này sẽ lựa chọn né tránh không tiếp xúc với anh nữa.

Dù sao thì với cô mà nói, cô không nhất thiết cứ phải ở lại. Người muốn hai người bên nhau trong tương lai, là anh. Vậy thì giờ có vấn đề rồi.

Phải thế nào mới có thể khiến cô đồng ý không đi nữa, ở lại phòng anh với anh?



Lúc Tốc Tốc quay lại dùng bữa, trùng hợp là Kim Tuyết đang kể một câu chuyện cười, Kim Lộ và Kiều Dương ở bên cạnh đều không nhịn được cười.

“Chuyện gì mà vui vậy?” Tốc Tốc láng máng nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cô ngồi xuống rồi hỏi.

Kim Tuyết: “Không có gì, kể chuyện xấu hổ của tôi lúc nhỏ để chọc hai người họ thôi.”

Kiều Dương quay đầu nhìn ra cửa: “Em rể đâu? Đi rồi à?”

“Vâng.” Tốc Tốc nhớ đến tên đó thì lại tức, xem đồ ăn trong bát thành ai đó, hung dữ chọc vào: “Anh ấy đến cũng không có chuyện lớn gì, nói mấy câu là xong rồi.”

Kim Tuyết với Kiều Dương đưa mắt nhìn nhau: Đô thống đại nhân chọc giận cô vợ nhỏ rồi?

Kim Tuyết nháy mắt với Kim Lộ.

Kim Lộ hiểu ý, dịu dàng nói: “Phu nhân, chúng tôi đã thương lượng rồi, nếu Kiều công tử có muốn học tốt tiếng Anh thì có thể đến trường chúng tôi học, cô thấy thế nào?”

Cô ấy dịu dàng, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, thực sự khiến người nói chuyện với cô ấy không thể lớn giọng được.

Tốc Tốc tạm thời quên đi ‘cơn giận’ trong lòng, nói với cô ấy: “Được đấy.”

Trong trường Mr.John có rất nhiều giáo viên nước ngoài, nếu Kiều Dương có thể vào đó học thì quả thực sẽ nhanh chóng nâng cao trình độ ngoại ngữ của anh.

Nhưng Tốc Tốc vẫn hơi lo lắng: “Không biết Kiều Dương tới thì có thể học từ lớp mấy?” Tốc Tốc nói: “Vốn dĩ anh ấy học ở trường cũ hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với ngoại ngữ và một số môn học kiểu mới, tôi sợ anh ấy không theo kịp tiến độ mấy môn học đó.”

Cô vừa dứt lời, hai mắt Kim Lộ sáng lên.

“Phu nhân thật sự rất để tâm đến vấn đề này thay anh.” Kim Lộ nói với Kiều Dương: “Những vấn đề này thường thì học sinh học trong trường mới ý thức được, làm khó phu nhân không đi học nhưng lại suy nghĩ cho anh chu toàn như vậy.”

“Ừm.” Kiều Dương cũng biết cô em gái này của mình thật sự đã hao tâm tổn sức vì anh, ngoài vui vẻ ra thì anh cũng hơi tự hào: “Tốc Tốc rất cẩn thận và chu đáo.”

Anh tự mình giải thích với Tốc Tốc: “Vừa nãy lúc em nói chuyện với em rể, Kim tiểu thư đã thương lượng với anh, cô ấy đồng ý dạy bù cho anh.”

Tốc Tốc: “Thế này liệu có làm khó Kim Lộ không…” Cô thật sự cảm thấy đã làm phiền đến Kim Lộ.

Ý định ban đầu của cô là tìm vài gia sư gia đình cho Kiều Dương, sợ Kiều Dương vất vả quá nên vẫn chưa xác định sẽ tìm mấy người.

Không ngờ Tốc Tốc còn chưa kịp nói ý kiến của mình thì Kim Tuyết ở bên cạnh đã vội nói: “Không phiền đâu, không phiền chút nào hết!”

Cô ấy chống cằm nháy mắt với Tốc Tốc, ẩn ý nói: “Hai người họ hợp nhau đấy, vừa nãy đã thương lượng xong hết rồi, chúng ta đừng xen vào nữa.”

Nói xong, cô ấy cầm ly uống một ngụm nước, còn nháy mắt với Tốc Tốc.

Tốc Tốc lờ mờ hiểu ra, hóa ra Kiều Dương và Kim Lộ rất hợp nhau?

“… Được thôi.” Tốc Tốc không biết trong lúc cô không ở đây thì họ đã nói gì, không ngờ lại ăn ý như vậy, cô vui vẻ nói: “Hai người cùng chăm chỉ học hành là được, phiền Kim nhị tiểu thư rồi.”

Kim Lộ mím môi cười: “Không cần khách sáo đâu.”

Trên đường về, tâm trạng Kiều Dương rất tốt. Không còn dáng vẻ im lặng bình thường nữa mà là nói ríu rít cả quãng đường.

Ví dụ như tiếng Anh của Kim Lộ tốt thế nào, hay là Kim Lộ nói với anh tính tình của mấy giáo viên trong trường Mr.John này, rồi ví dụ như Kim Lộ nói…

Tốc Tốc và Lục Li chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại thêm vào hai câu.

Nhìn thấy trạng thái hiện tại của Kiều Dương, Tốc Tốc yên tâm hơn nhiều. Vốn dĩ cô sợ Kiều Dương rời khỏi nơi anh đã sống bao năm qua thì tâm trạng sẽ không tốt, bây giờ thấy anh cởi mở như vậy, cuối cùng cô cũng không cần lo lắng quá rồi.

Lần này ra ngoài mua được vài bộ quần áo, Kiều Dương về đến nhà thì về phòng mình thử đồ.

Tốc Tốc đến thư phòng viết bản thảo, thấy đến giờ cơm tối cô mới xuống lầu ăn cơm.

Sau bữa cơm tôi Mục Giang Lâm mới về. Có lẽ anh đi bàn chuyện quân sự quan trọng nên lúc về vẫn còn mặc quân trang.

“Đô thống mệt rồi nhỉ? Ăn tối chưa?” Tốc Tốc hỏi anh.

Mục Giang Lâm trả lời rất nghiêm túc: “Anh ăn với mấy đồng nghiệp rồi, có hơi mệt.”

Bây giờ bên cạnh không có ai, anh cởi áo khoác ra: “Vai anh hơi đau, nếu lát nữa em rảnh thì có thể xoa bóp giúp anh không?”

Đây thực sự là một chuyện mới mẻ đấy, anh không tùy tiện nói với Tốc Tốc những khó khăn của mình.

Vừa rồi nghe anh nói mệt cô đã cảm thấy mới lạ rồi, sau đó nghe anh nói anh cần cô giúp…

Tốc Tốc lập tức gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”

Cô thật sự muốn làm chút gì đó vì Mục Giang Lâm. Trước đây đều là anh bảo vệ cô, cô muốn giúp anh cũng không biết bắt đầu từ đâu, bây giờ có cơ hội để giúp anh, cô vui còn không kịp nữa là.

Thấy cô đồng ý, rõ ràng Mục Giang Lâm rất vui, anh cười tươi hơn bình thường rất nhiều: “Vậy được, anh đi tắm, tắm xong ở phòng ngủ đợi em.”

Anh tìm một bộ quần áo sạch rồi vào phòng ngủ, trong phòng ngủ có phòng tắm riêng.

Tốc Tốc nhìn bóng lưng anh đi vào phòng ngủ, cô đột nhiên thấy hơi hối hận.

… Lúc chiều anh còn nói không muốn cô chuyển ra khỏi phòng ngủ của anh, bây giờ chắc không phải là mưu kế của anh đâu nhỉ?

Tốc Tốc do dự, đoán là anh tắm xong rồi nên cô lại kéo dài thời gian, lúc này mới chậm chạp đi vào phòng ngủ.

Cô vừa đi vừa suy nghĩ, phải làm thế nào để anh đồng ý chuyện cô chuyển ra khỏi phòng ngủ của anh.

Cô nhanh chóng nghĩ ra hai ba đối sách, vào khoảnh khắc cô đẩy cửa phòng ra nhìn thấy anh, dường như tất cả sách lược đều không thể dùng được.

Mục Giang Lâm nằm một bên giường lớn, đã ngủ say rồi.

Bình thường anh có mệt thế nào thì anh đều sẽ giữ lời, nếu phải đợi thì chắc chắn anh sẽ đợi. Hôm nay hẳn là anh rất mệt nên mới không kiên trì được.

Thực ra đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng và quyền thế ngút trời của anh là những vất vả và nỗ lực không ngừng nghỉ hết ngày này qua ngày khác.

Nhìn Mục Giang Lâm ngủ say, Tốc Tốc dừng lại ở cửa, cô chợt đau lòng cho anh.
— QUẢNG CÁO —