Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Chương 10



Bức họa phong ấn, ý trên mặt chữ, đây là một bức tranh sơn thủy, vì sao biến thành Thánh vật không có ai biết, cũng không phải là được Tiên nhân biến đổi giống như trong chuyện xưa, tuy rằng nghe thì có chút não tàn, nhưng tại vạn năm trước, đây chính là câu chuyện nhà nhà đều biết.

Cũng như tên của nó, năng lực phong ấn của Bức họa phong ấn tương đối lợi hại, mặc kệ ngươi mạnh thế nào, dưới phong ấn của Bức họa phong ấn, ngươi đừng nghĩ động dù chỉ một chút, trước giờ thứ này đều được Yêu hoàng của Yêu tộc bảo quản, mất tích vào đêm trước ngày đại chiến Nhân Yêu, từ đó đến nay không còn tung tích gì nữa.

Một vạn năm nhoáng cái liền qua, không nghĩ tới Bức họa phong ấn mất tích lâu như vậy sẽ xuất hiện tại một ngôi trường nhỏ ở nhân gian này? Cũng không đúng, chỉ là một chiếc đèn dầu đề cập đến, không nhất định chính là Bức họa phong ấn thật.

“Muốn tiếp tục điều tra không? Đây chính là manh mối đầu tiên của Bức họa phong ấn trong vạn năm qua, với tư cách thánh vật của Yêu giới, thật sự có thể lưu lạc ở nhân gian sao?” Chu Húc nói lời này tốc độ rất chậm, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo ý đồ dụ dỗ, y đang đánh bạc, đánh bạc con bướm trước mặt mình này cũng để ý đến Yêu giới.

“Nói không chừng, có thể phát hiện một vài chuyện anh và tôi đều nghi hoặc.” Thấy lời vừa rồi giống như không đả động gì đến Thẩm Mộng, đảo mắt, Chu Húc nói ra một câu như vậy, “Ví dụ như tôi muốn biết thầy Thẩm là một Yêu quái, là như thế nào ngụy trang thành người.”

Vừa dứt lời, cổ áo của Chu Húc đã bị Thẩm Mộng nhấc lên, quanh thân Thẩm Mộng mang theo khí thế sắc bén, vẻ mặt lãnh khốc, mang theo sát khí lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói: “Cậu biết cái gì?”

“Đương nhiên là tôi không biết cái gì nha, tôi chỉ là nói như vậy mà thôi, xin thầy Thẩm bớt giận.” Chu Húc giơ tay đầu hàng, lộ ra một loại cảm giác bản thân mình rất vô hại, trong tươi cười lại tràn ngập khiêu khích thiếu đánh, Thẩm Mộng siết chặt tay, một lúc sau mới buông y ra.

Đương nhiên, hắn sẽ không dễ dàng tha cho người này như vậy, trong khoảnh khắc buông Chu Húc ra, Thẩm Mộng búng tay một cái, một con bướm màu đỏ bỗng dưng xuất hiện, trong tiếng hoan hô của Chu Húc nhẹ nhàng bay đến chỗ cổ tay Chu Húc.

Duỗi ngón tay ra mang theo hiếu kỳ muốn đụng vào con bướm, con bướm kia lại nháy mắt hóa thành một đốm sáng biến mất ở cổ tay y, Chu Húc hô lên một tiếng, không đợi y hỏi nguyên nhân, một trọng lực cực lớn lan từ cổ tay đến toàn thân, y ngốc một chút, thiếu chút nữa bị đè xuống đất.

“Tôi đồng ý tiếp tục điều tra cùng cậu, đi thôi.” Thẩm Mộng xỏ tay vào túi, lười biếng ngáp một cái.

Chu Húc nắm cổ tay phải của mình, “Ơ?” một tiếng, “Không phải, anh làm gì vậy? Vì sao cổ tay tôi lại nặng như vậy, anh đừng đi nha?!” Y vội vàng đuổi theo, trong mắt lại không hề có hoảng loạn, thậm chí mang theo hưng phấn mơ hồ.

Vẫn là tù giam quen thuộc, vẫn là cảm giác áp bách quen thuộc, giao chiến sinh ra trong ảo cảnh lần trước không tạo thành chút tổn hại nào đối với nơi này, Chu Húc chạy vào trước, cầm đèn dầu trên bàn lên, trên đèn toàn là bụi bặm, Chu Húc học Thẩm Mộng thổi một cái, không thổi bụi đi ngược lại khiến bản thân bị sặc đến ho khan, quạt quạt bụi trước mặt, Chu Húc đưa đèn dầu cho Thẩm Mộng.

Thổi đi bụi trên đèn, mặt trên quả nhiên là phần tiếp theo của câu chuyện về Bức họa phong ấn, cũng gần giống như những gì hắn đã biết, ở trong căn phòng này càng lâu, cảm giác áp bách kia lại càng ngày càng kịch liệt, càng thêm không thể bỏ qua.

“Cậu cảm thấy sao?” Ánh mắt Thẩm Mộng dạo một vòng quanh phòng, “Càng ngày càng rõ.”

“Tiểu hồ điệp nói thế nào thì chính là thế đó?” Chu Húc ngồi trước bàn nhìn hắn, trong đôi mắt đen nhánh mang theo vui vẻ, “Nhưng mà tôi cảm thấy có chút là lạ, anh nói, có phải chúng ta đi vào trong phạm vi của Bức họa phong ấn rồi không?”

Lời vừa nói ra, cho dù là Chu Húc hay Thẩm Mộng đều dừng một chút, bọn họ nhìn nhau vài giây, tiếp theo nhanh chóng chạy ra phía ngoài, nhưng đáng tiếc, vẫn là không đuổi kịp.

Phịch một tiếng, Chu Húc cảm thấy mình đụng vào thủy tinh, y hít hà một tiếng, không sờ chỗ mình bị đụng trúng, mà là đưa tay sờ về phía trước, y chạm tới một vách tường cứng rắn trong suốt ở trong không khí.

“Nhờ cậu ban tặng, chúng ta đều bị nhốt vào.” Thẩm Mộng đứng sau y, “Nếu cậu biết truyền thuyết của Bức họa phong ấn, có lẽ vô cùng hiểu rõ năng lực phong ấn của thứ này mạnh bao nhiêu.”

Chu Húc xoay người lại, dựa vào vách tường trong suốt kia, cười lạnh đối diện với Thẩm Mộng: “Này sao có thể trách tôi? tôi chỉ là đưa ra một lời đề nghị mà thôi, huống chi anh cũng đồng ý.” Y không chịu yếu thế, “Phải nói vẫn là thầy Thẩm lợi hại, không phải thầy Thẩm am hiểu ảo cảnh sao? Sao lại không phát hiện thứ này sớm hơn?”

Loại hành vi tự giết hại lẫn nhau trong hoàn cảnh khốn cùng này là vô cùng không lý trí, hai người không ngốc đến mức lãng phí thể lực, đương nhiên vẫn không thể thiếu được người tới ta đi ngoài miệng.

Đối với việc hai người bọn họ đều bị phong ấn ở bên trong, biểu hiện của Chu Húc là không thèm để ý chút nào, y ngồi trên bàn, trêu ghẹo nói: “Thầy Thẩm, anh nói mất bao lâu thì trường học sẽ phát hiện hai người chúng ta đều mất tích, anh nói, bọn họ sẽ không cảm thấy, tôi và anh bỏ trốn*?”

(*私奔 tư bôn: bỏ nhà theo trai:)))

“Thật xin lỗi, tôi chướng mắt cậu.” Thẩm Mộng kéo Chu Húc xuống bàn, “Nhanh thôi, nếu như nơi này là phạm vi phong ấn của bức họa, vậy Bức họa phong ấn nhất định ở chỗ này.”

Chu Húc bỗng nhiên bị kéo xuống khỏi bàn cũng không giận, ngược lại là cười khanh khách, “Thầy Thẩm, không phải tôi nói, tuy rằng nó gọi là Bức họa phong ấn, nhưng chúng ta đều chưa từng gặp qua, anh thật chắc chắn, vật kia thật sự là bộ dạng của bức họa sao?”

“Có phải bức họa hay không tôi không biết.” Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, “Tôi chỉ biết là, lực lượng thứ này phát ra không giống với yêu lực, đây cũng là chỗ khác biệt của Thánh vật Yêu tộc.”

“Tôi cũng cho là vậy, thẳng đến khi tôi phát hiện anh.” Chu Húc cẩn thận quan sát đến vẻ mặt của Thẩm Mộng, “Anh không phát hiện sao? Mỗi lần đánh nhau với tôi, dùng cũng không phải là yêu lực, lại càng giống như hơi thở của Thánh vật hơn, chẳng lẽ, anh là Thánh vật thành tinh?”

Thẩm Mộng không nhịn được nữa, trước khi tìm được biện pháp ra ngoài, hắn muốn đập con nhện này thành bùn nhão!



Trước mắt tạm thời chấm dứt trêu chọc, cuối cùng Chu Húc không miệng tiện nữa, xoa xoa cổ tay đau nhức thành thành thật thật tìm bức họa, vì không chọc giận Thẩm Mộng, y vô cùng nghiêm túc kiểm tra giá sách, không tìm được bức họa, lại bị y tìm thấy một vài thứ thú vị.

“Tiểu hồ điệp! Anh xem, tôi tìm được thứ này.” Chu Húc nhảy xuống giá sách, một lưỡi dao vô hình cọ qua gương mặt y đụng vào trên tường vỡ tan.

Thẩm Mộng đứng ở trước cửa, ánh mắt lạnh như băng, “Không được gọi tôi là tiểu hồ điệp.”

Vấn đề xưng hô không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ thứ Chu Húc tìm được, đó là một phần tư liệu thân phận, chủ nhân tư liệu chính là bóng đen bọn họ tiêu diệt lần trước.

Lương Vũ Sinh, nam, đã từng là giáo viên của đại học Thiển Chu, dạy toán học, mất tích ba mươi năm trước, trước khi mất tích đột nhiên xảy ra thèm ăn, một tuần nặng thêm hai mươi cân, sau một ngày tan tầm nào đó rời đi cũng không trở về nữa.

Thẩm Mộng nhíu mày xem phần tư liệu này, có chút không rõ vì cái gì tư liệu sẽ phóng to hàng chữ một tuần tăng hai mươi cân, còn dùng bút đỏ đánh dấu, điều này rất quan trọng sao?

“Có lẽ là làm nổi bật người này ăn nhiều.” con ngươi Chu Húc phóng lớn, “Một tuần tăng hai mươi cân, xác thật quá nhiều.”

….

Tìm kiếm trong bóng đêm, trái tim đập thình thịch, gã một bên khẩn trương lục tung, không ngừng kêu la mau chóng rời đi, một bên lại giống như người ngoài đứng nhìn bản thân mình trộm đồ, lý trí lạnh băng nói với mình nên làm thế nào mới không khiến người phát hiện, còn có thể trộm được nhiều thứ đáng giá hơn.

Gã thầm nghĩ, bản thân đã sớm hỏng rồi, sau cái lần đầu tiên bản thân không nhịn được trộm đồ của người khác.

Từ nhỏ gã đã là một đứa trẻ ngoan ở trong miệng người khác, là học sinh xuất sắc, so với bất luận người nào đều cao hơn một bậc, cha mẹ rất nghiêm khắc với gã, mỗi ngày mỗi đêm đều là học tập, bất kỳ hứng thú sở thích nào đều là thủ phạm cản trở việc học, chỉ cần thành tích hơi thấp một chút chính là làm cha mẹ mất thể diện.

Trong hoàn cảnh áp lực, gã rốt cuộc không thể khống chế nổi bản thân, bút máy mấy đồng kia lại khiến gã lo lắng muốn chết, đồng thời lại cảm thấy vạn phần thỏa mãn cùng kích động, tâm lý của gã vặn vẹo.

Tiếng thét chói tai tới không đúng lúc, gã cứng lại rồi, gã nghe được người phía sau kinh ngạc hô lên tên của mình, “Thầy Trần Xán Minh! Tại sao lại là thầy! Thầy, thầy trộm đồ!”

Xong rồi xong rồi xong rồi! Trong đầu không ngừng lặp lại hai chữ này, gã không biết mình lấy dũng khí từ đâu tới, dao nhỏ trong tay thọc vào, máu tươi rải đầy đất, một nhát lại một nhát, trên mặt gã hiện lên nụ cười say mê.