Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Chương 20



Xuyên qua rừng rậm tươi tốt, lập tức bước vào một vùng đất mới, nơi này non xanh nước biếc, có thể nhìn thấy đàn cá bơi lội trong dòng suối nhỏ, còn có thể nghe được tiếng hót vang của một loài chim không biết tên, Chu Húc dừng bước, y cẩn thận đánh giá xung quanh, trong mắt mang theo một chút thận trọng.

Ảo cảnh, y xông vào trong một ảo cảnh? Này thật quá xui xẻo, với tư cách một con nhện, y căn bản không giải được ảo cảnh.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Chu Húc lại càng sáng hơn vừa rồi, y nhỏ giọng nỉ non một cách vô cùng hứng thú: “Nếu tiểu Hồ Điệp ở đây thì tốt rồi, anh ấy ở đây, nơi này nhất định không làm khó được anh ấy, sau đó liền có thể bắt được người kia, tiếp theo có thể…”

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, thẳng đến khi không nghe thấy được, Chu Húc hơi nhíu mày, hắn nhìn cái bóng của mình ở trên mặt nước, sắc mặt quái dị.

Cái bóng trong nước giống như sống lại, đây là một người quen, tóc của gã màu đỏ sậm, ánh mắt cũng mang theo máu tanh, người kia duỗi tay ra khỏi dòng nước, mang theo ánh mắt oán độc nhìn y, “Ngươi là con của tộc ta, ngươi phải làm như vậy!”

“Phải?” Chu Húc thì thầm, y ngồi xổm xuống, khuấy khuấy giống như trẻ con, bắt đầu chơi nước một cách vui vẻ, “Ở chỗ này của ta, nơi nào tới phải.”

Các dạng ảo cảnh xuất hiện trước mặt y, người quen lần lượt mà ra, Chu Húc nhìn những ảo cảnh kia bại lui mà đi một cách đầy chế nhạo, y chưa bao giờ sẽ quan tâm bất cứ người nào, những thứ này không khác gì trò đùa là bao.

Thẳng đến khi một người đi ra khỏi dòng nước, cả người trần trụi không một mảnh vải, trên thân thể xinh đẹp có bọt nước chảy xuống, Chu Húc không cầm lòng được tán thưởng một tiếng, thật sự là cảnh đẹp không nhìn thấy được trong hiện thực, nhưng nếu để cho con bướm kia biết, sợ rằng bản thân không chỉ bị bẻ gãy tám cái chân.

Mang theo ánh mắt tán thưởng tiến tới, sau đó trước khi mỹ nhân giả lả lơi đưa tình* ghé đến liền một dao thọc chết.

(*搔首弄姿 tao thủ lộng tư: làm điệu làm bộ, làm duyên làm dáng, làm bộ làm tịch, lả lơi đưa tình.)

Chu Húc vuốt ve dao nhỏ trong tay, trong giọng nói mang theo say đắm, “Tiếp tục nữa mà nói liền không giống, trước khi trở nên không giống, đành phải khiến ngươi vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này, chớ có trách ta, ta là vì chính mình.”

…..

Thẩm Mộng khôi phục ảo cảnh này, làm một Mộng Điệp, ảo cảnh là điểm mạnh của hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, khoảnh khắc khôi phục ảo cảnh lại là cái dạng này, xung quanh chim hót hoa nở non xanh nước biếc, nếu như không có người đàn ông trần trụi ở bờ sông mà nói, quả thật chính là hoàn mỹ đến quá phận.

Mắt thấy chính mình trần trụi nằm dưới đất, ngực còn cắm một con dao, Thẩm Mộng trước giờ chưa từng tức giận như thế, ngọn lửa từ dưới chân lan tràn đến xung quanh, trong nháy mắt lửa cháy hừng hực, đốt cháy mọi thứ xung quanh gần như không còn, ngay cả ảo cảnh cũng bị hóa thành tro bụi.

Nhặt con dao từ dưới đất kia lên, trên thân con dao có khắc hình một con nhện còn có tên của Chu Húc, giống như đặc biệt lo lắng người khác không biết đây là của y, ngọn lửa bốc lên từ lòng bàn tay, dao găm lập tức hóa thành nước thép, Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, “Lá gan lớn như vậy, vậy cũng đừng chạy nha.”

Người nọ căn bản không thèm che giấu tiếng cười đắc ý, Thẩm Mộng bịt tai đều có thể nghe được, nhặt một cây gỗ từ dưới đất lên, chọc chọc nhánh cây phía trên, Chu Húc liền cười nhảy xuống, lửa vừa rồi vậy mà không đốt người này thành con lừa trọc.

“Đây là lỗi của ảo cảnh!” Chu Húc lời lẽ chính đáng ném tất cả tội lỗi này cho ảo cảnh, mà không phải là trong đầu y nhuộm đầy màu vàng*.

(*Mấy phim xxx thường hay nói là phim vàng í.)

Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, căn bản không nghe người này giải thích, bản thân hắn liền không phải kiểu người giỏi lắng nghe, hắn chỉ biết con nhện này thật sự thiếu đánh.

Dùng một tấm khiên màu đen ngăn lại công kích của Thẩm Mộng, Chu Húc luống cuống tay chân ném tấm khiên xuống đất, thật sự là quá bỏng. Y thường xuyên hoài nghi Thẩm Mộng không phải một con bướm mà là một con hồng hạc, cho nên mới có thể có tính cách bạo liệt cùng yêu lực của lửa như vậy, đương nhiên y sẽ không bao giờ nói ra, cái này về sau còn phải chờ thêm nhiều biểu tình thú vị của hắn nữa rồi hẵn nói.

Mỹ lệ mà một Hồ Điệp nên có hắn lại không có, ngoài thiết lập là bướm ra thấy thế nào đều là một khủng long bạo chúa, nhưng chính là khủng long bạo chúa này, mới lạ đến mức khiến y cảm thấy vô cùng đáng yêu, hiện giờ thế nhưng lại có một yêu quái đáng yêu như vậy.

“Này! Ai cho cậu thất thần!” Lửa cháy ở phía sau Thẩm Mộng tạo thành một người lửa thật lớn, trong con mắt màu đỏ sậm mang theo sắc bén không cách nào xem nhẹ, loại ánh mắt sắc bén này đâm vào người Chu Húc, khiến y không tự chủ được nôn nóng, sắc mặt ửng hồng, mang theo kích động.

Y nhìn chằm chằm Thẩm Mộng không chớp mắt, “Tình điệp trong mộng* của tôi, tôi thật sự yêu anh chết mất.”

(*梦中情蝶.)

Thẩm Mộng vĩnh viễn không biết được miệng Chu Húc có bao nhiêu tiện, cũng vĩnh viễn không biết y có thể làm bao nhiêu chuyện chọc người ghét bỏ.

Ít nhất trong khoảnh khắc này, Thẩm Mộng nhớ tới y một bên nói yêu, một bên bóp nát hồ điệp của hắn, gia hỏa lấy yêu ra để khiến người buồn nôn này.

Ngọn lửa khổng lồ lao thẳng tới, nếu như là những người khác nhất định sẽ bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, thời điểm nhiệt độ khổng lồ kia ập vào mặt, Chu Húc lại giang rộng hai tay giống như người hiến tế, ôm ngọn lửa mãnh liệt mà đến, trong mắt tràn ngập tình yêu, giống như tín đồ trung thành nhất của thần minh.

Sóng nhiệt khi tiếp xúc đến Chu Húc liền hóa thành điểm sáng, vô số bướm nhỏ màu đỏ vờn quanh Chu Húc, cũng vào khoảnh khắc y nhắm mắt lại, hóa thành một sợi dây thừng thật dài thít chặt y.

“Hả?” Chu Húc mở to mắt, có chút khó hiểu giãy giụa, dây thừng màu đỏ kia trói rất chặt, căn bản không thoát được.

Nắm lấy một đầu dây thừng, Thẩm Mộng vừa kéo Chu Húc liền lảo đảo, y cười khanh khách, “Tiểu Hồ Điệp, tại sao phải trói tôi chứ, chẳng lẽ có play gì thú vị sao? Vậy thì anh có thể nói với tôi, tôi sẽ phối hợp anh một cách hoàn mỹ.”

“Vì không để cậu chạy loạn khắp nơi như một con chó, đây là thủ đoạn tất yếu.” Thẩm Mộng kéo Chu Húc đến trước mặt mình, hắn nhìn bộ dạng có chút đáng thương của Chu Húc, lại gật đầu tán thành, “Quả nhiên vẫn là cái dạng này thuận mắt hơn nhiều.”

“Thầy Thẩm, anh đừng kéo tôi đi như vậy nha.” Chu Húc tiến đến sau lưng Thẩm Mộng, “Quá tổn thương lòng tự trọng của tôi rồi.”

“Cậu còn có lòng tự trọng?” Thẩm Mộng khịt mũi coi thường, một câu của gia hỏa này nói ra đều không thể tin, giả bộ đáng thương cũng là vì đạt được mục đích nào đó.

Mắt thấy Thẩm Mộng sẽ không thả y ra, Chu Húc thở dài một hơi, nhìn hắn với ánh mắt u oán, “Thầy Thẩm anh thật sự quá vô tình rồi.”

Những lời này mỗi ngày y đều phải nói một lần, cũng không ngại phiền.

Kéo Chu Húc qua, Thẩm Mộng lấy ra một tảng đá từ trong túi áo, chính là thứ Chu Phi Vũ vừa đưa cho hắn, hắn giơ tảng đá lên không trung, đối diện ánh mặt trời, vẻ mặt nghiêm túc: “Đồ đằng này, biết không?”

Chu Húc thò qua nhìn, “Cái này, không phải đồ đằng của Thương Long tộc đứng đầu Tứ đại Yêu tộc trong lời đồn sao?”

“Đúng, chính là đồ đằng của Thương Long tộc, Thương Long tộc diệt vong mấy nghìn năm trước không ai biết tung tích, không nghĩ tới là ở nhân giới?” Thẩm Mộng có chút kỳ quái nhìn tảng đá trong tay, “Còn quang minh chính đại thả ra đồ đằng.”

“Thì ra cũng có chuyện thầy Thẩm không biết.” Chu Húc nhìn đồ đằng, “Tứ đại Yêu tộc của Yêu giới đã sớm mất tung tích, Thương Long tộc là tộc cuối cùng diệt vong trong Tứ đại Yêu tộc, suy cho cùng khả năng sinh dục thật sự là rác rưởi, giống như loài nhện chúng tôi thật tốt, một ổ sinh được mười mấy đứa.”

Cố nén không trực tiếp đánh tới, Thẩm Mộng kéo người tới đối diện “Cho nên vì sao cậu chạy tới chỗ này, nơi này căn bản không thuộc phạm vi của thôn hoang chúng ta phải đi, thầy Chu, có thể giải thích cho tôi một chút không?”

Ngồi xổm dưới đất, mặc kệ bụi đất xám xịt, Chu Húc ngửa đầu đối diện với Thẩm Mộng, đôi mắt đen nhánh giống như vực sâu, vào lúc Chu Húc cười, Thẩm Mộng đều sẽ cảm thấy y chọc người ghét, nhưng khi y không cười, âm lãnh đến cực hạn trên thân người này liền hoàn mỹ bày ra.

“Đương nhiên là bởi vì nơi này địa hình tốt, bình thường những nơi địa hình tốt đều có cổ mộ.” Chu Húc trực tiếp mở miệng nói lung tung, “Không phải là thầy Thẩm muốn đi đào mộ sao? Tôi đây sẽ cung cấp sự tiện lợi cho thầy Thẩm.”

Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, đạp một cái qua, Chu Húc nghiêng người vừa vặn tránh thoát, “Thầy Thẩm sao anh lại có thể lấy oán trả ơn chứ? Tôi là đang cầu tiện lợi cho anh, anh nên cảm ơn tôi.”

“Tôi đây liền cảm ơn cảm ơn cậu.” Thẩm Mộng kéo một đầu dây thừng, Chu Húc nhíu mày, y cảm thấy đau, là đau đớn truyền tới từ sợi dây, Thẩm Mộng túm tóc Chu Húc, “Nào, nói tiếp đi.”

“Tôi thật sự không nói dối.” Chu Húc cùng Thẩm Mộng cách nhau chỉ có mấy centimet, trong mắt y vẫn không hề có khẩn trương, thậm chí thoạt nhìn càng giống như là đang lười biếng phơi nắng, “Địa hình nơi này, thật sự rất giống cổ mộ.”

Thẩm Mộng quay đầu đánh giá xung quanh, đây là một nơi vắng vẻ, nơi nơi đều là núi.

Ngay vào khoảnh khắc Thẩm Mộng quay đầu lại, hắn cảm thấy một luồng yêu khí dày đặc truyền tới từ trên người Chu Húc. Chu Húc tránh thoát khỏi trói buộc của Thẩm Mộng đứng lên, trong nháy mắt Thẩm Mộng quay đầu lại lập tức ôm hắn, Thẩm Mộng ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người y, là mùi của chất độc trên người y.

“Thầy Thẩm, anh có biết Thương Long tộc bị tuyệt diệt như thế nào không?” Chu Húc nhắm mắt lại, cọ cọ đầu tóc của Thẩm Mộng, “Với tư cách đứng đầu Tứ đại Yêu tộc, nó đương nhiên thuộc tầng cao nhất ở Yêu giới, nhưng luôn có người không hài lòng, gặp chuyện là điều bình thường.”

“Biết rõ như vậy, cậu là người tham dự?” Thẩm Mộng tùy ý y ôm, cũng không biết có phải độc trên người gia hỏa này nổi lên tác dụng hay không.

“Người tham dự thì quá khoa trương.” Chu Húc mở mắt, trong đôi mắt đen nhánh mang theo chút châm chọc, “Phải nói, tôi là người chứng kiến.”

“Kỳ thật Nhân giới cùng Yêu giới không khác gì nhau.” Chu Húc gác cằm trên vai Thẩm Mộng, “Đều là một quần tộc sống vì lợi ích, tôi và anh đều là như thế, cũng đừng nói đến người khác, rất công bằng.”

Thẩm Mộng nhướng mày, “Mong cậu lấy móng vuốt ra khỏi eo tôi.”

Chu Húc giơ tay lên, chậm rì rì đứng thẳng dậy, lại chậm rì rì đi đến nơi cách Thẩm Mộng một mét, “Thầy Thẩm, tôi đã nói cho anh biết một bí mật đáng sợ như vậy, anh để cho tôi ôm một chút cũng không được.”

Cười nhạo một tiếng, trong con mắt đỏ sậm của Thẩm Mộng mang theo ý cười, “Nói như vậy, cậu là rất ủy khuất.”

Mắt thấy lửa giận của Thẩm Mộng lại vọt lên, Chu Húc vô cùng có mắt trực tiếp phủ nhận, “Không dám không dám, thầy Thẩm nói rất đúng.”