Thẩm Mộng tìm là những người lẻn vào có địa vị tương đối cao hoặc là những yêu quái bị mê hoặc, bởi vì nguyên nhân thân phận khiến cho bọn họ sẽ tạo thành sức ảnh hưởng tương đối lớn.
Chu Húc tựa ở đầu giường chơi đùa với mấy món đồ chơi nhỏ kỳ quái của mình, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, nhưng chỉ một chốc y liền chán, lại thò qua đây quấn lấy Thẩm Mộng giống như trẻ con.
“Thầy Thẩm đừng xem nữa, anh muốn biết gì liền hỏi tôi, tôi biết hết.”
Thẩm Mộng nhàn nhạt nhìn y, “Vậy cậu biết ai là tộc Quỷ lẻn vào sao?”
Lắc đầu, Chu Húc cười cười chính là bản thân không biết, “Tộc Quỷ ẩn trong đám người, nhưng thiên tính của bọn họ khiến cho chỉ cần có người ở bên cạnh bọn họ liền sẽ xảy ra chuyện, nói như vậy có người đột nhiên khác hẳn với người thường, phần lớn là bọn họ đang tác quái.”
“Cho nên tôi đang chọn những người đột nhiên trở nên kỳ quái, cậu đừng phiền tôi.” Thẩm Mộng đẩy y ra, “Tự mình qua một bên chơi đi.”
“Tuy rằng tôi không biết ai là tộc Quỷ, nhưng tôi biết một yêu quái hợp tác cùng tộc Quỷ.” Chu Húc lại nhào lên ôm lấy cánh tay Thẩm Mộng, “Anh nhất định muốn biết.”
“Ai?” Thẩm Mộng nhìn về phía Chu Húc, trên thực tế so sánh với tộc Quỷ, loại gia hỏa bởi vì một nguyên nhân nào đó hợp tác cùng tộc Quỷ càng đáng giá thanh lý.
Chu Húc ngẩng đầu, trong đôi mắt đen nhánh mang theo một tia quỷ dị, “Tộc trưởng Hàn Hồ.”
Thẩm Mộng sửng sốt một chút, hắn nhớ đến người đàn ông trung niên đầu bạc móc mỉa người ban sáng, “Đừng nói là vì thù riêng nên cậu mới nói như vậy đi.”
“Dĩ nhiên không phải, tôi nhìn thấy tận mắt.” Chu Húc híp híp mắt, “Khi đó ông ta còn chưa phải Tộc trưởng, chỉ là một đội trưởng nho nhỏ trong tộc.”
“Thời gian cụ thể là gì?”
“Đại chiến Nhân Yêu sắp chấm dứt, tôi lén chạy ra khỏi kết giới do lão già bố trí.”
Khi đó Chu Húc còn vô cùng trẻ tuổi, tuy rằng tính tình đã định dạng hoàn chỉnh, nhưng thủ đoạn vẫn còn tính non nớt, trộm chạy ra khỏi kết giới của Lão tộc trưởng bố trí cũng đã tiêu phí rất nhiều sức lực, Chu Húc căn bản không có ý định bị bắt trở về.
Vì vậy y lại bắt đầu tùy ý hành động, đi đến đâu tính đến đó, vì thế thành công lạc đường.
Y vòng vèo thật lâu trong rừng rậm, nhưng cũng không vòng ra ngoài, lại đụng phải một chuyện kỳ quái.
“Lúc ấy tôi nhìn thấy vị Tộc trưởng Hàn Hồ hiện tại đang ở cùng một người kỳ quái nói gì đó, người đối diện mặc áo choàng màu đen, đeo mặt nạ, che chắn mình ở sau lớp quần áo.” Chu Húc một bên nhớ lại một bên nói không quá chắc chắn, “Thời gian đã qua thật lâu, có vài thứ đã không nhớ rõ lắm.”
Thẩm Mộng gật gật đầu, “Cậu nghe được bọn họ đang bàn luận chuyện gì không?”
“Nghe không rõ lắm, nhưng hình như là ông ta đang tìm người hỗ trợ giết chết một yêu quái, tôi thấy được bên cạnh có một cái túi, bên trong như là một người, lúc sau ông ta liền ném cái túi xuống vực.”
Thẩm Mộng nhíu mày, “Giết chết một yêu quái? Thân phận gì? Giết như thế nào?”
“Không biết.” Chu Húc ngáp một cái, “Nhưng từ đó về sau thời vận của người này càng lúc càng tốt, cuối cùng thậm chí từ một đội trưởng nhỏ xoay ngược trở thành Tộc trưởng Hàn Hồ, tôi nhìn ông ta không thuận mắt, ở mức độ rất lớn là bởi vì chuyện này.”
“Được rồi tôi biết rồi.” Thẩm Mộng gật gật đầu, hắn tự hỏi nên giải quyết chuyện này thế nào.
…
“Vì cái gì hắn còn sống.” Tộc trưởng Hàn Hồ ngồi trong phòng ngủ, ai cũng không phát hiện, trong khoảnh khắc xác định thân phận của Thẩm Mộng thiếu chút nữa mồ hôi lạnh của ông thấm ướt trang phục của mình.
“Không thể nào, vì sao hắn không chết? Bị ta giết sau đó ném xuống vực, nơi nơi đều là huyền băng vạn năm, không có yêu quái có thể sống sót đi ra.” Giọng nói của ông đều mang theo run rẩy, “Không có khả năng, này nhất định không phải hắn!”
Vạn năm trước khi đại chiến Nhân Yêu kết thúc, đột nhiên có người tìm ông, hứa hẹn với ông gia tài bạc triệu cùng với quyền thế, yêu cầu ông nghĩ biện pháp giết một người, người kia chính là một vị tộc nhân cuối cùng của tộc Mộng Điệp chính là đang tạm thời lãnh đạo bọn họ.
Ông biết mình không có khả năng giết được hắn, vì vậy liền động tay động chân, chỉ cần khiến cảm giác của hắn giảm đến thấp nhất là được, ra tay là người hợp tác với ông, toàn bộ chuyện này đều không chê vào đâu được mới đúng!
“Tỉnh táo, hắn không phát hiện, ra tay không phải ta!” Tộc trưởng Hàn Hồ thở ra một hơi thật sâu, “Phải tra xem vấn đề xảy ra ở đâu.”
Tộc trưởng Hàn Hồ bí mật dẫn theo đội ngũ đi vào vùng đất cấm, nơi đó là vực sâu ông vứt xác.
Lần đầu tiên nhận ra hắn là vì thời gian đã trôi qua quá lâu, ông vào trước là chủ* cộng với ông khẳng định người này đã chết.
(*Nguyên văn 先入为主 ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)
Nhưng nói không chừng chỉ là giống nhau mà thôi, đây đều là ván cờ do Chu Húc bày ra!
Tộc trưởng Hàn Hồ đứng bên vách núi nhìn xuống đáy vực, trong mắt mang theo chờ mong.
“Như thế nào? Phía dưới có gì?” Tộc trưởng Hàn Hồ nhìn thủ hạ vừa đi xuống vừa rồi, “Có thấy gì không?”
Thủ hạ vội vàng cởi bỏ phong ấn: “Phía dưới vô cùng rét lạnh, ta cách đáy vực vẫn còn một khoảng rất lớn, nhưng chính giữa đáy vực, ta giống như nhìn thấy một bộ thi thể, quá nhỏ nhìn không rõ lắm, là có người không cẩn thận té xuống sao?”
“Ngươi xác định là một bộ thi thể?”
Thủ hạ gật đầu đáp, “Tuy rằng không nhìn rõ, nhưng ta chắc chắn đó là một bộ thi thể, duy trì hình người.”
Tộc trưởng Hàn Hồ cong môi, “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi, không cần quản bộ thi thể kia.”
Chờ thủ hạ rời đi, lúc này Tộc trưởng Hàn Hồ mới cười to ra tiếng, “Ta biết ngay! Chu Húc a Chu Húc, ngươi vậy mà giả tạo thân phận, nắm được nhược điểm này của ngươi, ta xem ngươi còn có thể làm thế nào!”
“Sao cậu cười mãi vậy?” Thẩm Mộng nhìn Chu Húc, “Cười từ nãy đến giờ, mặt của cậu bị cười cứng chưa?”
Chu Húc che miệng, một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Bởi vì có một chuyện rất thú vị đã xảy ra, thầy Thẩm, không cần anh ra tay, tôi sẽ giải quyết tộc Hàn Hồ nhanh thôi, không đúng, tôi sẽ giải quyết lão hồ ly kia thật mau.”
“Cậu nói thật sao?” Thẩm Mộng nhíu mày, “Cậu định làm gì?”. Ngôn Tình Nữ Phụ
Chu Húc không trả lời, chỉ là đang cười, “Thầy Thẩm nghiên cứu những người khác trước đi, lão hồ ly này để cho tôi là được rồi.”
Tuy rằng có chút không yên lòng, nhưng Chu Húc trên chính sự cũng không phải loại người ba hoa chích chòe, Thẩm Mộng liền trực tiếp ném tư liệu của tộc Hàn Hồ cho y, bản thân tiếp tục nghiên cứu những người khác.
Ôm đống tư liệu kia, Chu Húc nhảy xuống giường.
“Cậu làm gì?” Thẩm Mộng sửng sốt một chút.
Chu Húc xoay người cho Thẩm Mộng một nụ hôn, “Đương nhiên là đi giải quyết người khiến anh phiền não, Vương tử Điện hạ của tôi, chờ tôi trở về.”
“Nói không chừng tôi còn có thể cho anh một bất ngờ.”
“Cậu có thể nói một cách rõ ràng được không, cậu như vậy cậu cảm thấy tôi có thể yên tâm sao?” Thẩm Mộng giữ chặt cổ tay y, “Không nói rõ tôi không cho cậu đi đâu hết.”
“Hả?” Chu Húc chớp chớp mắt, “Tôi thề, tôi sẽ không có việc gì.”
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người kia, lúc này Thẩm Mộng mới xua xua tay, “Được rồi, đi nhanh về nhanh.”
Chu Húc cười cười lại quấn băng vải lên mắt mình, y một bên ngâm nga một bài hát một bên sờ soạng rời khỏi địa bàn của tộc Khôi Chu, mấy thủ hạ âm thầm đi theo y, để ngừa y không cẩn thận ngã vào khe.
Vận cứt chó của y vẫn luôn rất tốt, cho dù bịt mắt y cũng có thể tự mình sờ soạng đến nơi mình muốn đi.
Cứ như vậy, y dựa vào trí nhớ xông thẳng đến nơi mở họp của Tộc trưởng Hàn Hồ cùng các gia tộc liên minh.
Lúc này Tộc trưởng Hàn Hồ vừa nói xong Thẩm Mộng là Mộng Điệp giả, bọn họ phải lợi dụng đề tài này như thế nào để lật đổ Chu Húc, người bị đàm luận trực tiếp phá cửa mà vào, Chu Húc bịt mắt quay trái quay phải. “Ủa? Ta đang ở đâu đây?”
“Chu Húc!” Tộc trưởng Hàn Hồ đen mặt đứng lên, “Ngươi đúng là thứ âm hồn bất tán!”
“Thì ra là Tộc trưởng Hàn Hồ.” Chu Húc làm bộ không hiểu rõ dò hỏi, “Tại sao Tộc trưởng Hàn Hồ lại ở trong nhà xí của tộc ta?”
“Ha ha, hiện tại ngươi còn muốn chiếm tiện nghi ngoài miệng, ngươi tự ngẫm lại xem chuyện tiểu tình nhân của mình không phải tộc nhân của tộc Mộng Điệp bị lộ ra ngoài thì nên làm sao bây giờ.”
“Vì sao Tộc trưởng Hàn Hồ lại khẳng định vị nhà tôi kia không phải là Mộng Điệp?” Chu Húc dò hỏi một cách vô cùng hứng thú.
Tộc trưởng Hàn Hồ cười lạnh một tiếng, “Người nào không biết đại chiến Nhân Yêu vạn năm trước một vị tộc nhân cuối cùng của tộc Mộng Điệp đã chết trận, ngươi đột ngột đưa ra một vị Mộng Điệp không tồn tại như thế, thật đúng là không sợ bọn họ ở trong mộng lăng trì ngươi.”
“Cho nên ngươi còn chưa cho ta lý do vì sao hắn nhất định không phải là Mộng ĐIệp.” Chu Húc thở dài, “Tộc trưởng Hàn Hồ lớn tuổi, già nua si ngốc, ngươi chắc chắn tộc nhân cuối cùng của tộc Mộng Điệp đã chết, vậy có phải nói rõ, ngươi đã gặp qua thi thể của hắn hay không?”
“Thi thể?” Tộc trưởng Hàn Hồ ngẩng đầu nhìn y, trong mắt bắn ra sắc bén, “Đương nhiên không có.”
“Vậy vì sao ngươi lại khẳng định hắn đã chết? Dù sao cũng sống không thấy người chết không thấy xác, làm sao lại khẳng định hắn đã chết chứ?”
“Đừng tưởng rằng luận điệu vớ vẩn này của ngươi có thể khiến mọi người sinh ra dao động, nếu như không chết làm sao đã qua một vạn năm mới xuất hiện.” Tộc trưởng Hàn Hồ bình tĩnh nói, Tộc trưởng xung quanh gật gù, cảm thấy đây quả thật khả nghi vô cùng.
“Nếu nói hắn không hề xuất hiện, là vì ở một nơi căn bản không ra được, bị người khác vây khốn thì sao?” Chu Húc cười nhạo, y đi lên trước một bước, hai tay cắm túi nhảy lên bàn của Tộc trưởng Hàn Hồ.
“Ví dụ như… là một nơi băng đá rét lạnh đến độ ngay cả hô hấp cũng đông cứng.”
Con ngươi của Tộc trưởng Hàn Hồ đột nhiên phóng đại, ông nhìn Chu Húc đầy kinh hãi, “Ngươi biết cái gì? Ngươi làm cái gì!”
“Xem ra ta đã đoán đúng.” Chu Húc cười nghiêng đầu, “Ngươi thừa nhận, cho nên, vì cái gì ngươi sẽ biết vị tộc nhân cuối cùng của tộc Mộng Điệp đang ở dưới huyền băng? Có phải ngươi đã làm gì hay không?”
Tộc trưởng Hàn Hồ giật mình sửng sốt, lúc này ông mới nhớ tới hiện trường còn có một người khác.
…
Thời gian trở lại vạn năm trước, Chu Húc nhìn hai người ném thi thể xuống vực sâu liền rời đi, đợi đến lúc không còn thấy được bóng dáng, lúc này y mới đi đến bên vách núi, sau khi suy tư một lúc y liền quyết định đi xuống xem thử người này là ai.
Lúc leo được một nửa y đã bị đông lạnh đến không chịu nổi, bản thân sợ lạnh như y căn bản không chống đỡ được loại nhiệt độ thấp như thế này, vừa định tính toán bỏ đi, dưới vực đột nhiên phát ra một thứ ánh sáng xinh đẹp.
Chu Húc bị ánh sáng này hấp dẫn, y cắn môi tiếp tục leo xuống, khí lạnh khiến tơ nhện của y đông cứng vừa bẻ liền gãy.
Nhiệt độ dưới vực tiếp tục hạ là hoàn toàn không có biện pháp di chuyển, y động động tay đều cảm thấy khó khăn.
Lúc này y rốt cuộc thấy được thi thể mới vừa bị ném xuống.
Y đi tới, miễn cưỡng nhìn thoáng qua mặt hắn, một lúc sau nhíu nhíu mày, “Giống như… còn sống?”