*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi gần tới hậu trường, đi qua thêm hai cánh cửa khá dày thì hầu như không còn nghe thấy tiếng nhạc xập xình ngoài sảnh, mà chỉ có những nhân viên phục vụ của hộp đêm đương vội vã tới lui.
Lúc nàng thỏ đưa họ đi tìm Harrison trong phòng thay đồ của diễn viên, Harrison đang dựa vào bàn trang điểm và trò chuyện với một diễn viên xinh đẹp.
Harrison R. Owen là một Beta có vóc dáng cao lớn, lai giữa hai dòng máu Châu Á và Mỹ, song vẫn có phần giống Châu Á nhiều hơn.
Lúc mới đến Thái Lan, Harrison đã làm vệ sĩ được vài tháng, sau đó do được quý nhân tương trợ, ở Bangkok mở một công ty an ninh. Về sau thân quen với nhiều người nổi tiếng và chính trị gia, lại bắt đầu kinh doanh câu lạc bộ người lớn.
Đầu tháng trước, Chương Quyết đã gặp Harrison và nói với hắn về kế hoạch của mình ở Thái Lan. Cả hai đã ngồi nói chuyện rất lâu.
Đương nhiên, Harrison không tán thành việc Chương Quyết sẽ dính líu tới Trần Bạc Kiều vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, nhưng do Chương Quyết cứ khư khư cố chấp, Harrison chỉ đành giúp y chút đỉnh.
Ngay khi thấy Chương Quyết tiến vào, hắn khẽ nhếch khóe miệng, định lên tiếng thì thấy Trần Bạc Kiều ở sau lưng Chương Quyết.
Hắn hơi sững ra, kinh ngạc mà nhìn Chương Quyết, mấp máy môi như thể muốn nói gì, nhưng ngay lập tức nhịn xuống, ra hiệu cho nàng thỏ, rồi quay sang vỗ vào tay diễn viên: “Mấy người ra ngoài trước đi.”
Chờ cửa đóng lại, trong phòng thay đồ chỉ còn lại ba người họ. Harrison mới duỗi tay, giơ ngón cái về phía Chương Quyết: “Can đảm lắm.”
Nói rồi lại tiến lên một bước, quan sát Trần Bạc Kiều ở khoảng cách xã giao vài giây, đột nhiên nói với Chương Quyết: “Chương Quyết nè, chú có năng khiếu trang điểm lắm đó. Sau này không có cơm ăn thì đến câu lạc bộ của anh đi, bao ăn bao ngủ luôn.” rồi lại ngả ngớn đánh giá Chương Quyết từ trên xuống: “Còn muốn lên sàn nhảy cũng không phải không được.”
Làm bạn lâu năm, Chương Quyết đương nhiên đã quen với những lời nói không đâu của Harrison. Y chọn phớt lờ trò đùa của hắn mà đi thẳng vào vấn đề: “Tàu đã liên hệ được chưa?”
Harrison cảm thấy Chương Quyết thiệt nhàm chán, bèn nhún vai mà nói: “Đi theo tôi.”
Hắn xoay người ra khỏi phòng thay đồ. Chương Quyết lại quay sang nhìn Trần Bạc Kiều. Trần Bạc Kiều hơi buồn cười hỏi y: “Cậu biết nhảy luôn à?”
“Tôi không biết,” Chương Quyết lập tức phủ nhận, vừa phải miễn cưỡng giải thích với anh, “Những gì anh ta nói, anh đừng tin.”
Dứt lời liền đi theo Harrison.
Harrison đưa họ đến thang máy ngắm cảnh[1], quẹt vân tay, cánh cửa thang máy mở ra.
Ba người họ bước vào, thang máy đi lên, từ đây có thể trông thấy toàn bộ khung cảnh show diễn phía dưới.
Buổi biểu diễn đã đi đến hồi cao trào, giấy tiền vàng rải đầy trên sân khấu, khán giả vẫy tay say sưa, điên cuồng gào thét những câu tục tĩu với Omega đang nhảy múa trong lồng sắt được treo lơ lửng trên không. Nhưng chẳng mấy chốc, thang máy đã lên đến tầng khách sạn.
Văn phòng của Harrison ở tầng mười sáu. Nhìn những con số dần tăng trên màn hình, Harrison bỗng nói với Chương Quyết: “Tháng trước anh mới đến thăm núi tuyết kia.”
Nghe thấy từ “Núi tuyết”, trong lòng Chương Quyết liền có dự cảm chẳng lành, cho rằng ngay giây sau Harrison sẽ vô lương tâm mà nói gì đó trước mặt Trần Bạc Kiều, vì thế y lập tức quay sang, cho Harrison một ánh nhìn cảnh cáo.
Thế nhưng Harrison không hề để ý tới Chương Quyết, còn ở đó tự mình lẩm bẩm: “Tiện đường xem dùm cậu luôn, chiếc đèn kia vẫn sáng.”
Đầu của Chương Quyết bắt đầu đau, nhưng Harrison vẫn cứ nói: “Khi nào cậu rảnh, cậu cũng đi xem thử đi?”
Khi còn học ở Roche, Chương Quyết và Harrison được xem là đối tác ăn chung, nhưng cũng không thân lắm. Mà thực sự thân là sau khi Harrison bỏ học.
Nửa năm sau khi thôi học, cha của Harrison gặp thất bại trong kinh doanh, lâm vào tình trạng suy sụp, bắn chết vợ và làm con trai mình bị thương trước khi tự sát. Sau khi Chương Quyết nhìn thấy tin tức này trên báo đã cố liên lạc với Harrison bằng mọi cách, xin nghỉ học và bay đến Bắc Mỹ để gặp hắn. Đến khi gặp lại nhau, Harrison đã nằm trong bệnh viện được hai tuần, gầy rộc như bộ xương khô, đến cả tiền thuốc men cũng sắp không trả nổi.
Ông nội của Chương Quyết là một doanh nhân giàu có ở quốc gia mới, đã để lại phần lớn tài sản cho Chương Quyết trong di chúc của mình. Trong khi Chương Quyết lại không có sở thích nào xa xỉ nên trong tay vẫn luôn dư dả. Y đã thay Harrison thanh toán hết các hóa đơn và liên lạc với một viện điều dưỡng.
Không lâu sau, di chứng từ ca phẫu thuật thất bại của Chương Quyết bắt đầu xuất hiện. Phải trải qua thời gian khó chịu nhất trong đời, y cũng không rảnh đi bận tâm tình hình của người khác. Đến khi y lần nữa nhận được tin về Harrison thì đã là hai năm sau đó.
Harrison gọi cho Chương Quyết, nói rằng mình đã định cư ở Thái Lan, thành phố nơi mẹ hắn sinh ra. Bên cạnh đó, hắn cũng dành dụm được chút tiền, muốn trả lại tiền viện phí cho Chương Quyết.
Thật trùng hợp, khi Harrison liên lạc với Chương Quyết thì y cũng vừa tìm thấy một loại thuốc có thể điều chỉnh chứng rối loạn pheromone, giúp y thoát khỏi khốn cảnh. Sau đó Chương Quyết liền tới Bangkok tìm Harrison, cùng nhau dạo chơi khắp Thái Lan, đến cao nguyên trên biên giới giữa Thái Lan và Liên minh châu Á, leo lên núi tuyết.
Mà giữa lưng chừng núi tuyết lại có một ngôi chùa rất nổi tiếng. Trong chùa có sảnh tụng kinh lớn, và rất nhiều đèn Trường Minh[2] trong hồ.
Chương Quyết thoạt nhìn như một người vô thần kiên định, nhưng kỳ thật là người rất mê tín, ưa thích tìm tín ngưỡng tạm thời. Y đứng bên cạnh hồ nhìn hồi lâu, mới quyết định đi tìm người quản lý cung cấp đèn trong chùa.
Harrison tin vào Kitô giáo, không có hứng thú với Đạo Phật, bèn ở một bên chờ Chương Quyết.
Chương Quyết đầu tiên lấy bốn chiếc đèn, một cho cha, một cho mẹ, một cho vị hôn phu Ngải Gia Hi, và một cho chính mình. Chờ đèn Trường Minh tiến vào hồ, nhìn Harrison đang thất thần đằng xa, Chương Quyết lại đi tới chỗ quản lý, lấy thêm một chiếc. Chương Quyết biết rõ mình không có tư cách gì để thắp đèn cho người nọ, nhưng đối với các vị thần và chư Phật, tin thì có, không tin thì không, thắp một ngọn đèn cầu phúc hẳn là không ảnh hưởng toàn cục.
Khoảnh khắc tên của Trần Bạc Kiều được viết lên giấy đỏ, y chỉ cảm thấy trống rỗng, không cầu nguyện, cũng không bị chính mình làm cho cảm động.
Y không chỉ tự huyễn hoặc nhàm chán mà còn có ý nghĩ, nếu một ngày nào đó Trần Bạc Kiều tới ngôi chùa này, muốn thắp cho mình một ngọn đèn thì lại phát hiện đã có ai đó thắp cho anh. Liệu anh có muốn biết người ấy là ai chăng?
Cái tên Chương Quyết này sẽ thoáng qua trong tâm trí anh dù chỉ là một giây sao? Khó lắm.
Lượng oxy trên cao nguyên khá loãng, khiến Chương Quyết cảm thấy hơi khó thở. Ba chữ Trần Bạc Kiều tổng cộng hai mươi lăm nét, mỗi một nét được viết xuống là từ ngón tay tới cổ tay Chương Quyết đều đau một lần.
Viết một nét, nghĩ, quên đi thôi. Viết một nét khác, lại nghĩ, viết tiếp vậy.
Chờ Chương Quyết viết xong, muốn giao cho quản lý thì bên tai lại nghe thấy giọng của Harrison nói: “Trần Bạc Kiều?”
Chương Quyết bỗng cảm thấy Harrison rất tẻ nhạt, cứ nói hoài một chuyện từ năm hai mươi mốt đến năm hai mươi chín tuổi mà vẫn không biết chán.
May là đã đến tầng mười sáu, cửa thang máy mở ra, Chương Quyết tự nhiên không trả lời.
Harrison đi ở phía trước, Chương Quyết và Trần Bạc Kiều lần lượt ra khỏi thang máy, đi chưa được mấy bước, Chương Quyết đột nhiên bị anh nhẹ nhàng kéo khuỷu tay.
“Chương Quyết.”
Chương Quyết ngoảnh lại nhìn anh trong không gian hẹp. Anh hỏi: “Các cậu đã từng cùng nhau leo núi tuyết à?”
Có lẽ khoảng thời gian mà Chương Quyết tương tư về anh đã quá lâu, cũng quá là cay đắng, cho nên trong một khắc ngắn ngủi, y mới cảm thấy Trần Bạc Kiều đương nói chuyện trước mắt mình lúc này vô cùng mông lung.
Bởi vì Trần Bạc Kiều làm sao có thể gọi tên Chương Quyết, và anh chắc có lẽ sẽ không nói chuyện với Chương Quyết như vậy.
Thế nhưng giây tiếp theo, một câu hỏi khác của Trần Bạc Kiều đã đưa y về thực tại: “Đèn gì vậy?”
Chương Quyết không khỏi lúng túng: “Anh đừng nghe anh ta nói nhảm.”
“Tôi mà nói nhảm á?” Harrison quay lại, không ngại hóng hớt mà hỏi, vừa đẩy cửa phòng làm việc.
Văn phòng của Harrison rất lớn, có ghế sô pha, một cái bàn lớn và một bức tường chỉ chuyên để giám sát. Việc theo dõi mọi ngóc ngách trong câu lạc bộ đều được thực hiện bởi hơn một trăm cái camera giám sát trên bức tường này.
“Tôi hỏi giúp cậu rồi,” Harrison nói, “Con tàu tiếp theo tôi có thể sắp xếp cho cậu còn tám ngày nữa mới rời đi, là một du thuyền đến quốc gia mới, sẽ neo ở cảng Bangkok hai ngày.”
Chương Quyết nghe xong, hơi nhíu mày.
“Du thuyền rất khan hiếm, dễ thu hút sự chú ý,” Harrison nhìn biểu hiện của Chương Quyết mà nói, “Bây giờ việc kiểm soát tàu trong cảng cũng rất khắt khe. Nếu không muốn bị ai để ý, hai người phải đợi thêm một thời gian nữa.”
“Anh có thể nhanh hơn được không?” Chương Quyết không hài lòng lắm, “Tám ngày là quá lâu, tôi không yên tâm.”
“Lo cái gì mà lo,” Harrison không cho là đúng, “Không tin cậu hỏi đại tá Trần xem, tám ngày có lâu hay không. Đại tá Trần từng dẫn quân chờ suốt nửa năm ở vùng biên giới chiến sự để có cơ hội tấn công đấy.”
“Năm tháng.” Trần Bạc Kiều nhẹ nhàng sửa lại.
“Trên tin tức nói nửa năm,” Harrison mỉm cười với Trần Bạc Kiều, “Đại tá Trần, vậy anh nói xem, tám ngày có lâu hay không?”
Chương Quyết mơ hồ nhận thấy thái độ của Harrison với Trần Bạc Kiều không được tốt cho lắm, vừa định mở miệng hòa giải thì Trần Bạc Kiều đã lên tiếng, giọng anh nghe lạnh nhạt: “Tám ngày không lâu, nhưng nếu tám ngày trôi qua rồi mà chúng tôi vẫn chưa thể đi được…”
“Tôi đã nói được là được.” Harrison quả quyết.
Chương Quyết không còn cách nào khác, rốt cuộc vẫn đồng ý lên chiếc tàu khởi hành tám ngày sau.
Sau khi y và Harrison xác định thời gian và địa điểm, Harrison đưa hai người ra cửa.
Lúc này Harrison đột nhiên gọi Trần Bạc Kiều: “Đại tá Trần.”
“Tôi có một câu hỏi,” Tay hắn giữ cửa, nhìn thẳng vào Trần Bạc Kiều, “Chương Quyết không tiện hỏi, tôi muốn hỏi thay cậu ta.”
Harrison nheo mắt, hỏi Trần Bạc Kiều: “Vào cái hôm anh được cứu, khi từ trong xe đi ra, nhìn thấy Chương Quyết, anh có nhớ cậu ta là ai không?”
Chương Quyết nhìn Harrison, cảm nhận được sự im lặng của Trần Bạc Kiều bên cạnh, trong lòng dần trào lên nỗi chua xót. Y không hiểu tại sao Harrison lại muốn hỏi như vậy, vừa làm Trần Bạc Kiều khó xử, cũng làm mình bẽ mặt.
Trần Bạc Kiều dừng một thoáng, bỗng nhiên nói: “Đương nhiên là tôi nhớ.”
Anh cúi đầu nhìn Chương Quyết, cho y một nụ cười trấn an, sau đó đặt tay lên vai Chương Quyết, nhẹ nhàng kéo Chương Quyết để y dán lên lồng ngực mình, và hỏi ngược lại Harrison: “Làm sao tôi có thể quên Chương Quyết chứ?”
[2] Đèn Trường Minh (Trường Minh Đăng): là một loại đèn mà dân chúng thời xưa thường thắp vào đêm 30 hoặc trong những dịp thờ cúng. Tương truyền rằng, ngọn đèn này có tên gọi là “trường minh” vì sở hữu ánh sáng không dễ bị dập tắt.
Đặc thù của Trường Minh Đăng cũng như các loại đèn dầu khác là đều cần không khí để duy trì sự cháy. Hơn nữa, bấc của loại đèn này được cho là có photpho trắng và dễ dàng tự bốc cháy khi gặp oxy. ↑Cho hai ông Harrison và Bùi Thuật đấu khẩu với nhau chắc thú vị lắm:)) (y như đại diện của hai nhà, và đều không có ấn tượng tốt với đối tượng của bạn mình)