Đại Lục Liên Hoa

Chương 107: Chương 107



Trương Vệ từ trước đến giờ. Luôn rõ ràng trong mọi sự nhưng lần này. Chàng thật không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu. Không hiểu lý do vì sao khi đứng trước Đông Phương Nghi môi lưỡi của chàng như thể bị đóng băng.


Rất khó để thốt ra lời. Có thể là do nữ nhân này với nhan sắc vượt xa người thường có thể chạm tới. Đồng thời đùng một cái từ Kinh Như Tuyết bán nam bán nữ. Trở thành Đông Phương Nghi xinh đẹp ngất ngây. Thì quả thật chưa thể thích nghi kịp.


 Cứ thử tưởng tượng. Một người bạn có thể giải bài tâm sự phô ra những thứ thô tục nhất của một đấng nam nhi. Đột nhiên người đó lại là nữ nhân và biết tất cả những gì thầm kín của mình. Mà người đó lại không phải là nương tử. Thì nó nhục mặt thôi rồi.


Đông Phương Nghi thì vẫn bày ra vẻ mặt không cảm xúc như , nàng không có ý kiến gì về vấn đề tế nhị kia. Lại càng khiến Trương Vệ trở nên ngại ngùng hơn.


Đông Phương Nghi thấy vậy nhàn nhạ nói:


” Đệ thấy ta là nữ nhân, cho nên muốn giữ khoảng cách với ta phải không.” Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. Khiến Trương Vệ nhất thời không biết làm thế nào mới phải. Bèn phải nói gì đó xoa dịu Đông Phương Nghi mà thôi.


“Không phải đâu, nhất thời đệ chưa thích nghi kịp ấy mà.”


” Ta nói đùa thôi mà. Bây giờ là lúc chúng ta vào vấn đề. Chẳng phải đệ rất muốn biết sự thật ta đang làm gì sao? Vì vậy ta sẽ nói cho đệ được nắm. Ắc hẳn đệ sẽ cực kỳ sốc đấy.”


Nghe thấy vậy Trương Vệ liền tập trung cao độ để lắng nghe.



Đông Phương Nghi liền nói:


” Cách đây chín năm ta gặp đệ. Do hữu duyên chúng ta đã quyết định làm bằng hữu với nhau. Mặc dù có chênh lệch tuổi tác lớn. Nhưng điều đó với ta không bao giờ là vấn đề.
Thời gian trôi đi đến hai năm sau. Đệ đến và nói với ta về việc không thăng tiến công pháp dù đã cố gắng tu luyện. Đệ còn nhớ lúc đó ta đã nói gì hay không.”


Trương Vệ tiếp lời:


” Tỷ đã nói, do đệ thất thoát tu vi. Nên cần thay đổi lại cách tu luyện.”


” Phải đúng là ta đã nói như thế. Nhưng sự thật thì không hề như vậy mà nó còn kinh khủng hơn rất nhiều.” Nói đoạn Đông Phương Nghi đưa bàn tay phải. Xếp các ngón tay sát vào nhau như một động tác đâm nhanh như chớp trực tiếp đâm vào lồng ngực của Trương Vệ.


Khi thấy hành động đó. Trương Vệ xanh hết cả mặt. Cứ ngỡ là sẽ đau đớn nhưng không mặc dù bàn tay nhỏ nhắn đấy đâm vào cơ thể chàng mà chàng không thấy một chút đau đớn nào.


Kim Mã bên cạnh cũng hoảng hốt định ngăn lại, nhưng thấy Trương Vệ bình an thì cũng thất hồn bạt vía. Mà nếu Đông Phương Nghi ra tay thật thì nó cũng chưa chắc có thể phản xạ kịp, huống chi nó đang bị hai con linh thú coi như trò tiêu khiển. Thì làm sau có thể can thiệp được chứ. Chỉ có thể lẳng lặng mà xem.


Bàn tay còn lại nàng vung ra trong khoảng không. Tạo ra một tấm màn năng lượng như màn hình. Trên đó phản chiếu những thứ đang có bên trong cơ thể của chàng.



Trương Vệ thấy toàn máu và nội tạng của mình mà thôi. Cho đến khi nàng ấy dừng lại ở ngay tim. Một thứ đập vào mắt chàng khiến chàng kinh hãi mà há hốc mồm.


Đến cả Kim Mã cũng sững sờ. Hai linh thú thấy Kim Mã có biểu hiện vậy thì không chọc nữa. Bọn chúng nghiêm túc nhìn về phía đó. 


Bên trong trái tim của Trương Vệ, là một thứ nhìn như bào thai của con người. Nhưng lại ôm bên ngoài trái tim. Nó bám sát vào thành tim . Toàn bộ thân thể nó có nhịp đập như một sinh vật độc lập. Nó lại có sợi dây nối trực tiếp vào dây thần kinh máu truyền đến tim của chàng.


Chẳng khác gì một vật ký sinh không thể tách rời. Với toàn thân sần sùi kinh tởm.


“Cái… cái thứ chết tiệt đó rốt cuộc là gì. Mà đệ không thể nhận ra sự tồn tại của nó.” Trương Vệ nói lắp bắp trong sự hoang mang tột độ.


Kim Mã liền hất hai linh thú kế bên mà bay đến gần màn hình đễ xem xét cho kỹ mà toát mồ hôi lạnh. Nó kinh hãi nói:


“Chẳng phải đây là bào thai của quỷ tộc hay sao. Bằng cách nào nó lại đang trong cơ thể của Trương Vệ cơ chứ. Không thể có chuyện phi lý như vậy.” Nó liền bay đến chất vấn Đông Phương Nghi trong sự giận dữ” Rốt cuộc là do ngươi làm. Hay như thế nào? Tại sao cái thứ kinh tởm này lại ở đây. Nói đi.”


Vạn Độc liền đến và nói.



“Này, ngươi có quyền gì nói chủ nhân của bọn ta như thế. Nếu không có chủ nhân của ta, e rằng tên Trương Vệ này đã chết từ lâu rồi.”


Địa Linh nhịn không được trước thái độ đó cũng mở lời:


“Xem lũ con người rác rưởi các ngươi. Chủ nhân của ta vì Trương Vệ mà hy sinh đủ đường. Thân người đang mang trọng thương chưa khỏi. Mà cứ hằng tháng vào ngày rằm đều phải đến mật thất chế thuốc cầm cự cho ngươi không biết tốn bao nhiêu là nguyên khí. Khiến thương tích mãi vẫn chưa lành. Các ngươi không nói được câu tử tế chưa gì đã đổ lỗi…”


“Địa Linh…” Đông Phương Nghi liền lên tiếng.


“Muội chẳng qua bức xúc dùm người thôi.”


Trương Vệ nghe những lời bộc bạch đó thì lòng liền rối bời. Mặc dù chưa rõ thứ đó là gì, nhưng quả thật Đông Phương Nghi đã và đang hy sinh cho chàng rất nhiều. Chàng vụng về không biết nên nói thế nào với nàng. Liền đưa bàn tay của mình lên nắm lấy phần cánh tay của nàng rồi dùng ánh mắt trìu mến nói:


” Đệ quả thật nợ tỷ quá nhiều. Đến nỗi cái mạng quèn của đệ. Cũng đều do tỷ cứu lấy. Ân tình này đệ một lòng khắc ghi.”


Đông Phương Nghi cười mỉm, nhưng không hề nói lời đáp lại. Khiến Trương Vệ thật không hiểu được suy nghĩ của nữ nhân trước mặt nữa.


Kim Mã nghe thấy lời quát của Địa Linh thì đã thấy bản thân lỗ mãn nên vội hạ giọng xuống nước.


“Thật xin lỗi, ta thật nóng vội. Có gì hãy thứ lỗi cho ta.”



“Hứ thà nói vậy.” Vạn Độc trả lời. Sau đó nó nói luôn.” Thứ mà Trương Vệ đang mang có từ lúc hai người gặp nhau. Hay nói cách khác bọn đã bắt cóc hắn đi đã âm thầm bỏ nó vào cơ thể của Trương Vệ lúc nhỏ. Nhằm giết hắn theo cách từ từ. Đây cũng là nguồn cơn của việc tu luyện mãi không hiệu quả.”


Trương Vệ nghe xong chỉ còn cách thở dài. Không ngờ thứ trực tiếp biến chàng thành phế nhân lại là nó.


Trương Vệ vốn là người đa tình. Nhìn thấy sự hy sinh của Đông Phương Nghi dành cho mình thì vô cùng cảm động.


Đông Phương Nghi khi đã để tất cả quan sát được tỏ tường rồi mới bắt đầu nói. Nàng dùng ánh mắt đầy tình yêu mà nói với Trương Vệ bằng cả tấm lòng.


“Mọi người ở đây đều đã thấy thứ kinh tởm này rồi. Vì phát hiện quá trễ nó đã bám rễ quá sâu vào tâm của Trương Vệ. Đệ tin ta hay không thì tùy suy nghĩ của đệ. Nhưng ta nói với đệ rằng. Đệ giờ đây đã không còn quyền tự quyết sống chết của bản thân mình nữa.”


Trương Vệ nghe thấy vậy thì mỉm cười bình thản đón nhận và nói:


“Không sao đâu đệ hiểu mà. Dù gì đệ cũng phải chết. Đệ không trách bất kỳ điều gì hết…”


Kim Mã là người từng trãi nên đã nhận ra điều mà Trương Vệ không nhận ra liền tiếp lời:


” Ta đoán là ngươi đã có kế sách nên mới nói ra sự thật này.”


“Phải, nhưng điều quan trọng chính là Trương Vệ có tin ta hay không mà thôi.”