Đại Lục Liên Hoa

Chương 32: Chương 32




Phía Bắc của Thăng Long Thánh Địa là nơi có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng . Vì từ nơi đó đi ra thêm mười lăm nghìn hải lý nữa, là lục địa Hoa Bắc. Nơi mà Tiên tộc đang thống trị và chi phối nơi này. Nổi lo lớn cho nên nơi đây đa phần rất ít người sinh sống, mà đa số là quân đội thuộc hoàng tộc Thanh Long trấn giữ.





Nhưng không  vì thế mà nơi này không có gì để lưu tâm. Vì cấu tạo là những đồng bằng dài và rộng, xen kẻ với núi sông. Nên nơi đây là nơi cung cấp nguồn thực phẩm lớn nhất lục địa hình cầu này. Ở khu vực này có một cánh rừng nối ra bờ biển, với diện tích rộng chừng bảy ngàn mẫu. Nó được gọi với tên Lam Lệ Câu.





Lam Lệ Câu được bao phủ bởi những cánh rừng bạt ngàn, những ngọn núi cao chót vót, bầu không khí trong trẻo và thiên nhiên vô cùng xinh đẹp.Được gọi là chốn bồng lai tiên cảnh của Cửu giới.





Điểm đặc biệt ở Lam Lệ Câu chính là hồ nước ngay chính giữa khu vực này có thể đổi màu theo mùa và phản chiếu hình ảnh cây cối, núi non xung quanh mỗi khi trời quang mây tạnh. Và cũng chính từ lòng hồ ấy kim thân Chân Long đã bay lên thượng giới. 





Bên trong Lam Lệ Câu không có cư dân sinh sống. Nhưng bên ngoài  thì lại có rất nhiều làng mạc mọc lên. Thậm chí còn có những thành thị vừa và nhỏ như Thiên Đăng Trấn, Phú Nghiên Trấn, Hàn Thành, …. Tất cả những khu dân cư này , đều rất giàu có và sung túc. Người qua kẻ lại buôn bán ngày và đêm không kể xiết. Nụ cười hầu như luôn hiện hữu trên môi từ người già cho đến trẻ nhỏ.





Nhưng kể từ đêm hôm qua, sự hiện thân của Chân Long cạnh nơi sinh sống của những con người đó, dường như là sự chấm dứt cho tất cả. Nụ cười đã bị áp đảo bởi sự căng thẳng tràn ngập trên từng con phố. Dân chúng nhìn nhau mà chỉ có thể lắc đầu trong đau khổ và tuyệt vọng. Tại sao việc tái thế của Thăng Long lại mang đến cho họ những cảm xúc tiêu cực như vậy?





Thực tế chính là cách đây gần mười tám năm trước, khi bầu trời xuất hiện dị tượng. Một đợt rà xoát đã diễn ra với quy mô lớn đã được thực thi bởi quân đội Thăng Long Thành. Nhằm tìm kiếm đứa bé mang trên lưng hình xăm kim long. Công cuộc rà xoát đã kéo dài tận ba năm nhưng kết qủa là quân đội vẫn không tìm ra được đứa bé kia. 






Sau đó ít lâu người đứng đầu đại lục là Gia Cát Chính Ngã. Đã ban xuống một thông cáo, nếu nơi nào trên Thăng Long Thánh Địa, có sự xuất hiện của Kim Long thì những thành thị lân cận sẽ chịu chung số phận. Cơn thịnh nộ từ thiên đường sẽ giáng xuống và trừng phạt những nơi đó.





Và tâm trạng chung của những con người kia, âu cũng là điều dễ hiểu. 





Bỏ chạy.





Đương nhiên đó là điều mà hầu như người nào cũng đã nghĩ đến, nhưng hiện thực lại tàn khốc hơn rất nhiều. 





Chân Long hiện thân vào giờ Tý, và chưa tới nữa giờ thì.





Bên ngoài tất cả khu dân cư đều có sự xuất hiện của quân đội hoàng thành. Họ đã kéo đến trong khi sự kiện Chân Long thăng thiên đang diễn ra. Lối thoát duy nhất của những con người đó là bỏ chạy vào Lam Lệ Câu.





Nhưng cách đó cũng chỉ khiến họ chết theo một cách khác mà thôi. Vì ẩn mình trong Lam Lệ Câu chính là những quái thú cấp bậc rất cao. Tàn ác và khác máu vô cùng, đối với những người chỉ biết ăn và hưởng thụ như họ thì chẳng khác nào đi nạp mạng. 





Giả sử có người may mắn vượt qua cánh rừng này và tiến sát đến bờ biển. Thì việc sống sót trên biển cả mênh mông không nhìn thấy bờ ngoài kia cũng là một thử thách cực đại.





Hầu là việc gì thì cũng có những ngoại lệ. 





Quân đội được xếp thành hình vòng cung bao vây khu vực phía Bắc và hạ trại. Đội quân số lương hơn 100 vạn quân, hạ trại kéo dài hơn 10 dặm. Được dẫn đầu bởi Đường chủ Thanh Long Gia Cát Luật. Họ chỉ chừa mỗi con đường vào Lam Lệ Câu hướng về phía biển, coi như là con đường sống của những người dân vô tội.





Sau đó Gia Cát Luật sai người đến những thành trấn, đưa những hoàng thân quốc thích Thăng Long cùng thân quyến rời khỏi. Nhưng số lượng thì có đến hàng vạn, cho nên đã tạo thành những hàng dài rồng rắn kéo về phía quân doanh. Nhưng để được rời khỏi họ phải khoe những tấm lưng trần bất kể là nam hay nữ để xác định rõ hình xăm của hoàng tộc và tránh việc trà trộn. Một phần cũng để tìm kiếm xem Chân Long có lẩn trốn ở trong nơi này hay không.





Khoảng nữa ngày thì công cuộc di tản của tầng lớp quyền quý đã kết thúc. Chỉ để lại trong thành trấn những người được coi là tầng lớp thấp kém, bất kể là người giàu hay nghèo. Nếu không có thân phận hoàng tộc thì đều bị cưỡng chế ở lại, chống cự hay phản động ngay lập tức bị giết để thị uy. Người dân xếp hàng ngang ra trước cổng thành trấn, nhìn thấy quân đội bao vây gươm giáo sáng lòa thì chỉ có thể ôm nhau mà khóc.






Nhiều nhóm người đã quỳ xuống ngửa mặt lên trời mà cầu xin.





” Ông trời ơi! Ông có còn nhân tính nữa hay không.”





” Xin hãy cứu lấy chúng tôi”





” Những đứa trẻ này không có tội “





Còn nhiều người thì quẩn quá hóa cuồng. Cởi đồ chứng minh bản thân không chứa hình săm Kim Long. Dùng bản thân trần như nhộng chạy điên cuồng về phía quân doanh . Và kết cục thì …. xác thân nằm phơi ra đất.





Tiếng khóc tiếng la ai oán vang lên từ trong thành trấn, khiến ai nghe thấy cũng phải xót thương. Nhưng quân đội vẫn trưng ra bộ mặt lạnh như tiền, không một chút cảm xúc, không một chút tình người. Bọn họ như cỗ máy chỉ tuân theo chỉ thị, không có một chút xúc cảm nào.





Lúc này trong lòng người, họ trách Thanh Long một thì trách Chân Long mười. 





Độ chừng giữa trưa giờ Ngọ bầu trời bắt đầu xuất hiện những sơi chỉ hồng phấn xuyên qua từng đám mây. 






Như là tín hiệu được căn dặn trước, toàn quân đội tạo ra trận pháp tự vệ, với hình dáng mái vòm lớn. Nhàm bảo toàn cho quân doanh trước cơn thịnh nộ sắp đến.





Sau khi tiếng đàn kết thúc , thành trì dù có kiên cố đến mấy thì cũng đã bị đánh sập, chỉ còn lại những tàn dư . Làng mạc, thị trấn phồn thịnh ngày nào giờ chỉ còn là những đám tro tàn.





Nhục thân chi thể người năm rải rác khắp nơi. Chẳng khác gì ngày tận thế. Quạ và diều hâu bay đến mà ăn lấy ăn để những cái xác đó. 





Thì quân lính mới tiến vào thành nhằm giết hết những kẻ mai mắn sống sót hoặc thoi thóp. Khi đã xác định không còn người nào còn sống thì quân đội mới nhổ trại và rời đi.





Ánh chiều ta nhuộm màu đỏ chiếu lên những thành trấn hoang tàn, mới ngày nào còn đông vui náo nhiệt thì giờ đây chẳng còn lại gì ngoài tang thương. Nỗi niềm theo đó mà nhân đôi.





Quỷ tộc là loài có thân đỏ như máu, kèm với một cái đuôi dài . Phần đuôi có hình tam giác, và trên đỉnh đầu có hai chiếc sừng như sừng trâu. 





Con người là mồi ngon của loài quỷ. Tuy nhiên quỷ tộc đã suy yếu đi rất nhiều, cho nên chúng chỉ ẩn thân vào trong rừng. Nơi u tối và đáng sợ. Khi mà màn đêm kéo xuống, bọn chúng mới bắt đầu ra ngoài kiếm ăn. Khi chánh khí của quân đội đã biến mất kèm theo trong không khí mùi xác thịt thối rửa đã thu hút số lượng lớn quỷ rời khỏi Lam Lệ Châu tiến ra nhằm tiềm kiếm thức ăn.Chẳng mấy chốc mà những tàn dư sau cuộc tàn phá đã phũ lên một rừng quỷ khát máu.