Trong khu rừng nằm ở phía Đông Ma Thú Hạch nơi đây vẫn còn mang theo những nét đặc sắc của những cánh rừng thuở hồng hoang chi địa. Trương Vệ với thân hình nhỏ bé, không ngừng di chuyển nhanh qua từng nhánh cây như một linh hầu.
Ma Thú Hạch được xem là nơi đi dễ khó về và chỉ dành cho những ai có thực lực từ Ngạo thị trở lên. Bởi vì ẩn sâu trong khu rừng này là những Ma thú thực lực rất cao. Nó cũng như những tu hành giả, đều rất mạnh nhờ hấp thu chân khí và tu luyện theo năm tháng. Nhưng khác con người ở chỗ tuổi thọ chúng rất cao, nên công pháp chúng thấp nhất cũng phải tầng năm mươi trở lên. Lý do mà bọn chúng chọn nơi này để cư ngụ là bởi vì ở đây có rất nhiều linh khí hội tụ. Mà một khi linh khí hội tụ nhiều thì cũng là nơi tồn tại không ít linh thảo hiếm, điều mà người tu hành nào cũng cần.
So với lũ Ma thú kia Trương Vệ chẳng khác gì một con kiến. Biết người biết ta chàng đã phong bế chân khí trước khi tiến vào, nhằm che giấu đi hành tung của bản thân. Chàng chỉ có thể dùng khinh công cơ bản đặng di chuyển nhưng lại không dám đi bên dưới mặt đất vì dưới đó có những ma thú nằm ẩn đằng sau những lớp đất kia. Chẳng may chạm phải chúng chẳng khác gì Trương Vệ đang chơi trò chơi một mạng cả. Nhờ vậy mà chàng đã thuận lợi tiến vào rất sâu bên trong Ma Thú Hạch vừa di chuyển chàng vừa cầm lên quyển trục mà Kinh Như Tuyết đã đưa cho mà xem xét chỉ dẫn bên trong.
Thật ra Như Tuyết đã biết được khả năng của Trương Vệ đến đâu nên mới cho chàng đến nơi này. Bởi vì chàng có một khả năng mà không phải ai cũng có được. Đó là cảm nhận không gian xung quanh rất tốt. Qua chui rèn với Như Tuyết nó đã trở nên rất thuần thục.
Chàng đã dựa vào điều đó hòng cảm nhận linh khí, tìm ra vị trí đã ghi trong quyển trục. Những nguồn linh khí trong cảm nhận của Trương Vệ như những con rắn màu trắng đang len lỏi khắp khu rừng. Có những nơi chúng cuộn tròn lại với số lượng rất đông. Có thể những nơi đó là nơi linh khí cực thịnh nhất.
Thứ đầu tiên Như Tuyết nhờ Trương Vệ tìm có tên là Hàn Nha Thảo. Tương truyền Điểu vương trãi qua hàng ngàn năm tiếp thu tinh hoa Nhật Nguyệt biến thành một loài linh vật, tựa một loài cỏ, phải qua trăm năm mới thành một cây lớn đó là Hàn Nha Thảo, như thế thôi đã đủ thấy độ quý hiếm của nó.
Trương Vệ di chuyển nhanh về hướng mà nhiều nguồn linh khí tích tụ, thì quang cảnh xung quanh buộc chàng phải dừng lại mà quan sát. Mặc dù đang là giữa trưa oi bức nhưng không khí nơi đây lại rất ẩm thấp. Đã vậy còn có những hiện tượng kỳ lạ khó mà giải thích được.
Những mảng băng kèm bọt khí lạnh đã bám lấy những thứ tại nơi này. Từ mặt cỏ đến những nhánh cây khuất ánh nắng. Theo như quyển trục ghi chép thì đây chính là môi trường mà Hàn Nha Thảo sinh trưởng. Trước khi hạ thấp xuống đặng tìm kiếm thì chàng dừng lại mà quan sát nhất cử nhất động của nơi đây. Vì những linh dược kiểu này thường sẽ có Ma thú canh chừng.
Nhưng tuyệt nhiên không gian lại yên tĩnh đến lạ thường. Một chút khí tức phát ra cũng không hề có, hết cách Trương Vệ điểm nhẹ gót chân xuống đất. Cố gắng phát huy tối đa cảm nhận của bản thân nhằm nhận định nguy hiểm.
Độ chừng nữa nén hương mà vẫn không thấy động tĩnh gì, Trương Vệ mới nhấc chân lên mà đi tìm kiếm xung quanh. Thời gian tìm kiếm cứ thế chậm rãi mà trôi đi, gần một canh giờ sắp trôi qua nhưng chàng vẫn không hề thấy được một dấu vết gì.
Cho nên chàng đã dừng lại, để xem bản thân đã sai ở chỗ nào. Đột nhiên một luồng hàn khí kỳ lạ đã gây sự chú ý. Nó tỏa ra từ một bụi cây cách chàng chỉ vài bước chân. Lúc nãy chàng không vào những bụi cây như thế này vì sợ rằng sẽ có những loài ma thú thuộc loại yêu tinh sinh trưởng sẽ tấn công chàng bất ngờ.
Luồng hàn khí đó càng lúc càng mạnh mẽ theo thời gian, buộc chàng phải từng bước cẩn thận tiến đến gần. Xuyên qua những khe nhỏ của bụi cây, Trương Vệ đã thấy được một bông hoa màu trắng. Loại hoa này có năm cánh hoa như hoa tuyết.
Chàng lại tiến thêm mấy bước nữa đặng tiếp cận, thì liền dừng lại. Khi cảm nhận ra có gì đó bất ổn. Quả nhiên khi chàng vừa dừng lại hàng loạt những xúc tu màu xanh từ trong bụi trườn ra nhanh như rắn. Theo phản xa Trương Vệ nhảy lộn ngược lại đằng sau nhằm gia tăng khoảng cách.
Vừa lùi lại chàng liền tụ lực vào lòng bàn tay. Và vẽ nên một vòng tròn đỏ ngay trước mặt.
"Hỏa Luân Xa." Chân khí được Trương Vệ bức ra bao bọc lấy đường kẻ vừa được vẽ nên. Sắc bén như dao mạnh mẽ cắt đứt từng đoạn xúc tu. Đòn tấn công bất ngờ bị phá xúc tu liền co rút lại, nhân cơ hội đó Trương Vệ tẩm chân khí vào lòng tay tựa như ngọn lửa. Sau đó nhảy xổm đến nắm lấy một đoạn xúc tu. Trực tiếp truyền hỏa chân khí vào nó.
Xúc tu là mộc hệ được Trương Vệ truyền vào Hỏa công nhanh chóng cháy rụi. Chỉ trong nháy mắt bụi cây nhỏ đó đã trở thành một đống tro tàn. Để lộ ra Hàn Nha Thảo với luồng Hàn khí cường hãn.
Trương Vệ đứng đằng xa mà vẫn cảm thấy lạnh.
Thấy hiểm nguy đã được hóa giải, Trương Vệ liền thu lại chân khí. Cười khẽ tự thưởng cho hành động của mình, sau đó tiến đến đặng thu thập linh thảo kia. Từng bước chân của Trương Vệ là trong lòng chàng rộn ràng niềm vui sướng. Trước kia đừng nói thu phục yêu linh quái thú, bắt gà chàng còn làm không được. Mà nay chỉ trong hai chiêu thức đơn giản đã thành công hóa giải hiểm nguy. Nhưng hàn khí từ linh thảo kia khiến chàng kém vui đi phần nào. Nếu như không nhờ hỏa chân khí hộ thể, chắc giờ chàng đã hóa thành băng mỏng.
Khi chàng cúi người chuẩn bị dùng sức nhổ lên. Thì chàng cảm nhận được cảm giác tê buốc nơi bàn tay ấy. Dự cảm có điều không lành. Trương Vệ liền thu tay lại, lui nhanh về phía sau chừng mười bước chân.
"Ặch".
Đã cẩn thận hết mức có thể rồi nhưng chàng không thể ngờ khi chạm tay trực tiếp. Hàn khí có thể theo đó mà tấn công chàng từ chỗ tiếp xúc. Khiến tay phải chàng theo đó mà cứng đơ, mất dần đi cảm giác. Buộc chàng phải dùng hỏa chân khí từ bên trong nhằm ngăn chặn hàn khí nhập thể. đam mỹ hài
Cơn đau do hàn khí nhập thể đau không kém gì so với lúc chàng đột phá kinh mạch.
Khi chàng vẫn đang chật vật thì một nhân ảnh nữ nhân lướt qua người chàng. Người ấy mang theo một mùi hương ngào ngạt đầy sự quyến rũ. Vừa lướt qua người chàng liền dừng lại trước Hàn Nha Thảo.
Nữ nhân ấy mang theo một giỏ đựng dược liệu trên lưng. Cùng một bộ y phục xanh với điểm nhấn là cổ áo dựng đứng. Tuy nàng ta xoay người lại với chàng nhưng nhìn sơ cũng có thể thấy nàng ta có một làn da trắng cùng đôi mắt khá đẹp. Không để Trương Vệ kịp phản ứng nữ nhân ấy đã nhanh chóng cúi người xuống chạm vào Hàn Nha Thảo. Từ trong lòng bàn trắng ấy một hào quang chân khí màu xanh lục bao phủ hết cả bàn tay. Sau đó truyền nguồn năng lượng kia đến Hàn Nha Thảo.
Dường như là ngay lập tức, nữ nhân kia đã hoàn toàn thuần phục hàn khí của Hàn Nha Thảo. Dễ dàng nhổ nó ra khỏi đất, trực tiếp để vào chiếc giỏ sau lưng. Không một chút quan tâm đến Trương Vệ mà tiếp tục bước về phía trước.