Đại Lý Tự Khanh - An Ni Vi

Chương 53: Vui đùa dưới nước



“Công, công bằng? Công bằng chuyện gì?” Lâm Vãn Khanh bị ánh mắt hắn làm lạnh sống lưng, bắp chân đột nhiên hơi nhức.
Tô Mạch Ức yên lặng nhìn nàng, trên mặt không có gì khác thường, nhưng vừa nghiêng đầu, nàng nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của hắn.
Lâm Vãn Khanh: “……”
Tô đại nhân vẫn luôn như vậy, bề ngoài thờ ơ bình thản đến đâu, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thì chỗ nào cũng đỏ, giả vờ bình tĩnh cũng vô dụng.
Nhưng mà Tô Mạch Ức hoàn toàn vô tri còn đang nhập vai, dính chặt vào nữ nhân trước mặt, thì thầm: “Vừa rồi nàng đang làm gì?”
Nói xong duỗi tay ôm vòng eo thon thả của nàng, khi bụng hai người áp sát vào nhau, Tô Mạch Ức cảm giác rất rõ sự khác thường giữa hai chân.
Lâm Vãn Khanh lùi một bước, không rút lui, chỉ có thể chột dạ nói: “Thì…… nhìn ngắm đây đó…… Phong cảnh ở đây không tệ.”
Nói xong nàng giả vờ bình tĩnh quay đầu qua phải, ánh mắt rơi vào tư thế quái dị của một cặp —— nữ trên nam dưới, nữ nhân bị đẩy ra sau, nhưng bị nam nhân giữ chặt eo, bị kẹt ở đó không tới không lui, bị đâm đến nổi không ngừng la hét những lời dâm đãng.
Lâm Vãn Khanh thầm rùng mình, quay đầu qua trái như không có chuyện gì xảy ra.
“……” Chu choa, bên trái càng khoa trương hơn, bắt đầu chơi trồng cây chuối.
Cuối cùng nàng chọn quay đầu lại, nhìn Tô Mạch Ức bằng ánh mắt chột dạ không còn chỗ nào để nhìn.
Tô Mạch Ức bị bộ dạng kinh sợ của nàng chọc cười, nhích lại gần một chút: “Nàng nhìn trộm ta.”
Hắn không đặt câu hỏi, mà là một câu nói. Giọng điệu chắc chắn, chân thật đáng tin, giống như tuyên án cuối cùng trên công đường.
Trong nháy mắt, Lâm Vãn Khanh hết dũng khí phản bác, ánh mắt lung tung giống như cúi đầu nhận tội.
Lòng Tô Mạch Ức mềm nhũn, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Nàng đã thấy ta rồi, ta muốn đòi công bằng, đương nhiên là muốn nhìn nàng.”
Hơi thở ấm áp mang theo hơi nước, phả vào tai Lâm Vãn Khanh tê tê dại dại. Đồng tử nàng lập tức run lên, tưởng mình nghe lầm.
Quả nhiên, kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau thì nên rửa mắt mà nhìn. Tô đại nhân vốn như đầu gỗ lại học “trò lưu manh” từ khi nào?
Nhưng Tô Mạch Ức không có ý đợi nàng đồng ý, hắn kéo nàng ra xa một chút, đôi mắt đen như mực đảo quanh thân thể nàng.
Kèm theo vài phần khát khao, vài phần mê đắm.
Không biết là hơi nóng của suối nước nóng, hay là nắng chiều, Lâm Vãn Khanh cảm thấy ánh mắt hắn giống như có tia lửa cực nhỏ bị bắt lửa, sắp bùng cháy.
Sau đó, ánh mắt Tô Mạch Ức đột nhiên dừng lại, dừng một cách khó khăn ở nơi nào đó trước ngực nàng.
Lúc này nàng mới nhớ, hiện nay tuy hai người đều mặc áo choàng dài, nhưng trên người chỉ là một lớp mỏng, hơn nữa áo choàng có màu trắng trơn, vào nước thì càng mỏng hơn.
Nàng theo ánh mắt Tô Mạch Ức, nhìn phía trước ngực mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, phong cảnh nơi đó thật sự không có gì cản trở —— đỉnh núi tuyết cao ngất, hoa đào trên đỉnh núi nở rộ, y phục màu trắng dính nước càng giống sương mù trên núi, thoáng ẩn thoáng hiện, như có như không……
So với thẳng thắn chân thật thì tương đối dâm đãng hơn.
Lâm Vãn Khanh chợt cảm giác như có một bó củi rơi trên ngực mình, cháy chầm chậm, đầu v* từng chút siết chặt, làn da mỏng manh trên đầu bị bỏng rát ngứa ngáy.
Thật sự thua hắn!
Lâm Vãn Khanh cảm thấy hoảng hốt, chỉ có thể khoanh tay trước ngực, cố gắng che ánh mắt của Tô Mạch Ức.
Giấu đầu lòi đuôi.
Nhưng mà Tô đại nhân đã mở hết công lực, hắn lập tức nắm tay nàng, ngay sau đó, đôi môi hơi lạnh của hắn nhẹ nhàng rơi xuống.
Thật sự nhẹ nhàng.
Không phải là sự bộc phát khi ý thức không rõ lần đầu tiên, cũng không phải là sự tàn nhẫn khi dục vọng ngập đầu lần thứ hai.
Hắn ngậm môi nàng vào miệng, mút nhẹ nghiền khẽ, đầu lưỡi khéo léo thăm dò giống con cá trơn trượt, bơi trong biển dục vọng nóng ẩm của nàng.
Lâm Vãn Khanh ngửa đầu ra sau theo bản năng, nhưng bị hắn nhẹ nhàng đỡ gáy, đưa về.
Cây trâm vừa nãy không kịp rơi xuống nước vào thời điểm mấu chốt khiến Lâm Vãn Khanh lúng túng, bây giờ bị nới lỏng, “đinh” một tiếng chìm xuống đáy hồ.
Tóc ướt bay tán loạn, phần đuôi chìm trong nước, mềm mại như tảo, khiến làn da trắng nõn của nàng càng thêm mịn màng.
Có lẽ là muốn lưu lại một cảnh đẹp như vậy, Tô Mạch Ức không cởi áo choàng của nàng ra.
Hắn ấn nàng vào tấm bình phong phía sau, qua một lớp vải hơi mỏng, dùng lưỡi của mình để thưởng thức từng bộ phận trên cơ thể nàng giống như ngắm hoa trong sương mù.
Nụ hôn dày đặc từ khóe môi xuống cổ, từ cổ xuống xương quai xanh, sau đó đi thẳng xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên nhũ hoa căng cứng đau đớn của nàng.
Liếm qua lớp vải rất khác.
Chất liệu của áo choàng mỏng nhẹ, có nhiều hoa văn và thớ, khi cọ vào làn da mỏng manh nhất trên đầu v* sẽ khiến người ta có khoái cảm muốn hét lên.
Lâm Vãn Khanh bị hắn mút đã rên rỉ rất nhanh, lòng bàn chân ngứa ngáy.
Nàng cảm thấy mình hóa thành một mảnh ánh sáng, rơi vào suối nước nóng, trôi lãng đãng trên hồ.
Phải công nhận, năng lực học tập của Tô đại nhân thật đáng kinh ngạc, chỉ vài ngày ngắn ngủn mà dường như hắn đã làm chủ từng điểm nhạy cảm trên người nàng, nắm bắt nhịp nhàng, từ từ trêu chọc không nhanh không chậm.
Lâm Vãn Khanh đã sớm mất hết sức, chỉ có thể nép vào lòng hắn, ngoan ngoãn chịu đựng.
Từng lớp gợn sóng trên mặt nước bị đẩy ra, Lâm Vãn Khanh mơ màng, không biết Tô Mạch Ức đã đưa nàng tới bậc thềm chỗ nước cạn khi nào.
Nơi này hẳn là cũng đặc biệt được xây để dành cho nam nữ vui vẻ.
Bởi vì bậc thềm là bệ ngọc trắng loại tốt nhất, dưới cao trên thấp, nằm trên đó thì suối nước nóng ở ngay nơi bụng, âm hộ và nhũ hoa đều ở trong nước.
Tô Mạch Ức đặt Lâm Vãn Khanh lên đó, nàng giẫm lên chỗ đạp chân trên bệ một cách tự nhiên.
Sau khi giẫm lên thì nàng mới nhận ra, mình đang đối diện với Tô Mạch Ức, mông nâng lên, hai chân tách ra, hai mảnh hoa môi nhỏ lộ ra một nửa trong nước một nửa ra ngoài.
Nhũ hoa cứng ngắt đầy máu bị từng đợt nước suối nóng rửa sạch, phảng phất có khoái cảm.
Bóng cây trên đầu đổ xuống, khoác lên mình thời gian loang lổ.
Giữa thanh thiên bạch nhật, còn ở bên ngoài, xung quanh lại là những người khác giao hợp, Lâm Vãn Khanh cũng nhất thời ngượng ngùng.
Nàng tránh ánh mắt nóng rực của Tô Mạch Ức, nỉ non: “Đại nhân…… Về phòng nha……”
Tô Mạch Ức dường như không nghe thấy, cúi người xuống.
Hôn lên âm hộ ướt át của nàng.
Đầu lưỡi ướt chạm vào cánh hoa khép kín, đong đưa khám phá nơi yên tĩnh này.
“A!!!”
Lâm Vãn Khanh không ngờ Tô đại nhân sẽ làm thế.
Trong lòng hoảng hốt, hai chân vô thức kẹp chặt. Nàng duỗi chân muốn đá vào vai Tô Mạch Ức, nhưng mới vừa giơ lên đã bị hắn nắm lấy, kéo mạnh về phía mình.
Đầu lưỡi cắm vào hoa huy*t, vách trong mềm mại bị căng ra, chảy ra xuân dịch ào ạt.
Chóp mũi cao của hắn lướt qua âm vật đỏ ngầu, nước hồ trào ra, mọi thứ đều rối loạn.
Dưới bóng cây lay động, Lâm Vãn Khanh mơ màng nhìn nam nhân đang cúi ở giữa hai chân mình.
Hắn có ngoại hình như tiên giáng trần, tính tình thanh cao và kiêu ngạo.
Hắn có thể tra tấn dã man để rút ra một lời thú tội, có thể ngồi nghiêm chỉnh, hiên ngang, lẫm liệt.
Chỉ có duy nhất, không thể làm chuyện như vậy được.
Nàng duỗi hai tay ra đỡ đầu Tô Mạch Ức, nhưng xui xẻo lại ngược hướng, đẩy hắn vào giữa hai chân mình gần hơn một chút.
“A! Đại nhân!” Nàng thét lên, bởi vì đầu lưỡi nhuốm xuân thủy của Tô Mạch Ức đi vào âm vật mẫn cảm của nàng, nhẹ nhàng liếm láp, xoa nắn.
Cảm giác này thật đặc biệt, khác với cắm vào, hoàn toàn là một loại sảng khoái khác. Khiến nàng mềm nhũn từ lòng bàn chân đi lên, cuối cùng ngay cả ánh mắt cũng mê ly.
Nhưng Tô Mạch Ức vẫn không thỏa mãn.
Hắn vòng tay qua chân nàng đi vào chỗ khe thịt trong suốt, mở hai hoa môi ra, để động thịt nhỏ đang ẩn nấp hoàn toàn lộ ra ngoài.
Tiếp đó, lớp da mỏng bao phủ âm vật bị ngón cái của hắn đẩy lên trên, cuống hoa nhỏ mềm mại như anh đào lộ ra vẻ ngoài chân thật nhất.
Màu sắc trong suốt và hơi đỏ, tựa như anh đào nhuộm nước xuân tháng tư, ướt át và quyến rũ.
Đầu lưỡi quét lên, đảo qua nhẹ nhàng, chậm rãi, nhịp nhàng, chất lỏng ấm áp không ngừng chảy ra từ miệng huyệt, dọc theo đáy chậu đến hậu huyệt, cuối cùng rơi vào làn nước ấm dưới thân, biến thành nước xuân gợn sóng.
Nàng nhắm mắt lại, ánh mặt trời chiếu vào mặt nàng ấm áp, khi màu cam thoảng qua mí mắt, nàng chợt cảm thấy choáng váng.
Tô Mạch Ức chậm rãi đút ngón tay vào trong hoa huy*t đang co rút mãnh liệt của nàng, thọc vào rút ra, đầu lưỡi cũng không ngừng.
Theo hơi thở nhanh hơn và nặng hơn của nàng.
Cơ thể và ham muốn được đánh thức, từ một ngón tay đổi thành hai.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy tầm nhìn dần dần mất đi sự tập trung, hồ nước xanh biếc bên dưới biến thành biển khát vọng vô biên, từng đợt sóng dồn về phía nàng mãnh liệt hết đợt này đến đợt khác, cuốn nàng vào bờ, biến thành một con cá mắc cạn.
“Đại nhân…… Ưm…… Đừng……” Nàng khóc khàn giọng, “Đại nhân…… Đại nhân……”
“A!!!”
Từng đợt sóng bùng lên, sự kích thích ở lòng bàn chân biến thành một làn sóng lớn, bốc lên theo gió, lan ra khắp cơ thể trong tích tắc.
Mọi lỗ chân lông đều được mở ra.
Có tiếng nước văng vẳng bên tai, bắn ra dữ dội giống một cơn mưa bất chợt mùa hè.
Lâm Vãn Khanh chỉ có thể nắm lấy cánh tay của Tô Mạch Ức, thất thần thở hổn hển.
Không biết qua bao lâu, nàng bình phục lại mới thấy Tô Mạch Ức đã đứng dậy, hai lỗ tai đỏ bừng, ánh mắt u ám thưởng thức sự lên đỉnh của nàng vừa rồi……
Gò má vốn nhuốm đầy dục vọng đang bốc cháy như sắp đổ máu.
Bản thân nàng cũng chưa từng thấy bộ dạng nữ tử lên đỉnh, hiện giờ lại bị Tô đại nhân nghiêm trang, nghĩ đến chuyện đó là thẹn thùng nhìn trước.
“Đại, đại nhân……” Nàng ngập ngừng nho nhỏ, giọng nói kèm theo trách móc, “Đừng nhìn……”
Tô Mạch Ức dường như không nghe thấy.
Bước tới ngậm môi nàng lần nữa.
Lần này nàng nếm được hương vị của mình. Vừa mặn vừa trơn, quyện với hương gỗ thông của Tô Mạch Ức, kỳ thật ăn rất ngon.
Đầu lưỡi lại khuấy động phát ra tiếng tấm tắc, trọng lượng của hắn đè xuống, nàng hơi không chịu nổi nên dùng tay đẩy.
Vừa chạm đến vạt áo sạch sẽ nơi ngực đã bị Tô Mạch Ức nắm lấy.
“Sờ đây này.” Hắn nắm tay nàng đi xuống.
Cách lớp áo choàng ướt đẫm, nàng sờ thấy một cây ngọc sưng tấy và thô cứng.
Tô Mạch Ức nhíu mày rên rỉ, hôn lên tóc mai của Lâm Vãn Khanh, liếm thùy tai của nàng: “Ta đã quên chuyện đêm đó.”
“Hay là Khanh Khanh nói cho ta biết một chút nhé?”
——————
Lời tác giả:
Tô đại nhân khổ luyện kỹ thuật trong sách cấm, hiện giờ có chút thành tựu.