Đại Lý Tự Khanh - An Ni Vi

Chương 74: Tia nắng ban mai



Hành lang ngập tràn ánh trăng trong đêm đông yên tĩnh.
Gió lạnh thổi đèn lồng trên hành lang đung đưa, trên mặt đất có chút tia lửa nhỏ bắn ra, góc độ lung lay thay đổi.
Tô Mạch Ức dừng chân, xoay người nhìn Lương Vị Bình đi theo hắn suốt đoạn đường, ánh mắt lạnh lẽo, “Ngươi đi theo bản quan làm gì?”
“Ta?” Lương Vị Bình ngơ ngác: “Ti chức không có đi theo đại nhân. Ti chức muốn đến thăm Lâm hiền đệ, trùng hợp cùng đường thôi.”
Sắc mặt Tô Mạch Ức tối sầm vài độ có thể thấy được, nhưng kiên nhẫn nhắc nhở, “Đã trễ rồi, Lương chủ bộ không nghỉ ngơi hay sao?”
Lương Vị Bình vô tri vô giác lắc đầu, “Không sao, gặp Lâm hiền đệ xong rồi nghỉ ngơi cũng không muộn.”
Nói xong duỗi tay ra mời, muốn Tô Mạch Ức đi trước.
Nhưng mà tay hắn lại bị Tô Mạch Ức nắm lấy.
Vầng trăng tỏa sáng lấp lánh, rắc khắp mặt đất.
Một tia âm u hiện lên giữa hàng chân mày của nam tử trước mặt. Hắn gần như nghiến răng nói với Lương Vị Bình: “Lương chủ bộ nên về phòng nghỉ ngơi ngay đi.”
Giọng điệu đe dọa rõ ràng, Lương Vị Bình nào dám nói không, run rẩy nói lời từ biệt, chạy nhanh như chớp.
Lúc này Tô Mạch Ức mới nhẹ nhàng đi về phía phòng ngủ của Lâm Vãn Khanh.
Ở cuối hành lang, ánh nến lung linh soi bóng trên lưới cửa sổ.
Tô Mạch Ức đứng ngoài cửa một lúc, nới lỏng vạt áo. Sau khi hít thở vài lần mới thắt chặt chỗ vừa nới lỏng.
“Khụ khụ……” Hắn giả vờ hắng giọng, gây ra tiếng động.
Trong phút chốc, cửa trước mặt “ken két” mở ra, Tô Mạch Ức bất ngờ lùi lại hai bước, khuôn mặt đỏ bừng tới tận cổ.
“Ta……” Hắn ngẩng đầu, cảm thấy không đúng, lại nói: “Ngươi……”
Tuy rằng ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm dưới đất, không chớp, trông rất kỳ quái.
“Thế tử?” Một giọng nữ xa lạ trả lời hắn.
Tô Mạch Ức ngẩng đầu, thấy lão ma ma trong phủ đang từ bên trong bước ra, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy thất vọng.
Hắn nhanh chóng trở mặt, đổi lại phong cách lạnh lùng thường ngày, chỉ vào trong, hỏi đơn giản: “Đã ngủ?”
Lão ma ma gật đầu.
“Ừm,” Tô Mạch Ức bước vào trong, khép cửa lại.
Trong phòng chỉ thắp hai ngọn đèn, gần cháy hết. Ánh sáng mờ ảo, mông lung đến mức không thể nhìn thấy bóng người.
Rèm không có buông xuống, dùng móc ngọc treo hai bên giường, lộ ra người nằm úp sấp bên trong. Không thấy mặt, chỉ lộ ra một cái cổ trắng nõn và bờ vai.
Tô Mạch Ức do dự một lát, cuối cùng vẫn bước tới, cúi người định đắp lại chăn gấm cho nàng.
“Ừm……”
Một tiếng hừ nhẹ giữa hơi thở, tay Tô Mạch Ức bị nàng nắm. Hắn muốn rút lại theo bản năng, nhưng nàng cầm quá chặt.
Bàn tay giằng co nhất thời dừng trên không, đi không được, ở lại cũng không xong.
“Cảnh Triệt……”
Tiếng gọi cực nhẹ, hoảng hốt như cơn gió thoảng qua.
Tô Mạch Ức giật mình, cho rằng mình nghe lầm. Cho đến khi người trên giường nhíu mày, gọi lần nữa “Cảnh Triệt”.
Lúc này, là âm thanh hơi nghẹn ngào.
Tô Mạch Ức cảm thấy lòng mình bị nhéo, bất lực thở dài, nghiêng người ngồi xuống mép giường.
Dường như Lâm Vãn Khanh có một giấc mơ không mấy tốt đẹp, cứ ấp úng nói mớ không ngừng. Đến gần hơn, Tô Mạch Ức mới nhận ra từ những lời mơ hồ của nàng.
Nàng nói, “Cảnh Triệt, đừng đi.”
Tô Mạch Ức sửng sốt, cuối cùng không nhịn được cười.
Hắn cố gắng ấn xuống khóe môi đang nhếch lên, vuốt ve hàng chân mày nhíu lại của nàng, giọng điệu xấu xa: “Từ trước tới nay, người rời đi không phải là ta, là nàng đó.”
Nói xong, bất giác nắm chặt tay nàng một chút.
Hình như nàng gầy hơn, khuôn mặt vốn chỉ bằng một bàn tay, hiện giờ chỉ còn cỡ ba ngón tay, cằm cũng nhọn, nhìn thấy đau lòng.
Tô Mạch Ức vuốt thái dương ướt mồ hôi của nàng, dứt khoát nghiêng người nằm xuống, duỗi tay ôm người vào lòng.
Lâm Vãn Khanh rốt cuộc cũng yên ổn, thở ra một hơi thật dài, vùi sâu vào lòng hắn.
“Ngủ đi,” Tô Mạch Ức nghiêng đầu, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, thì thầm bên tai, “Ta không đi. Ta đã nói rồi, sau khi nàng ngủ say, ta sẽ dẫn nàng về.”
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên từ đầu giường rơi xuống, nhẹ như rèm lụa trên móc ngọc.
Bên tai có tiếng hít thở sột soạt, rất nhẹ, nếu không có nhiệt độ ấm áp và ẩm ướt lướt qua đầu, Lâm Vãn Khanh xuýt nữa cho rằng đây là ảo giác của nàng.
Nàng mơ màng tỉnh dậy, bị đường cong của yết hầu trước mắt làm cho hoảng sợ.
Nàng duỗi chân theo bản năng, đá người kia, ngay sau đó thấy yết hầu trượt xuống.
Suy nghĩ nhanh chóng quay lại, những chuyện xảy ra đêm qua lướt qua đầu nàng, một mùi nam tử quen thuộc sộc vào mũi, cuối cùng nàng cũng thuyết phục được bản thân tin tưởng:
“Kẻ háo sắc” nửa đêm trèo lên giường nàng, ôm nàng ngủ suốt đêm, chính là Tô đại nhân “không dính bụi trần” nổi tiếng nhất Thịnh Kinh.
Một tia ngọt ngào nhanh chóng lướt qua lòng nàng, khiến nàng thở chậm lại một cách bí ẩn.
Lâm Vãn Khanh lùi về phía sau, lặng lẽ nhìn lên, lọt vào trong tầm mắt là gương mặt tuấn tú sáng sủa kia.
Hắn ngủ rất say, đôi mắt tinh tế khẽ nhúc nhích, lông mi rậm rạp như bướm đen đậu trên mặt hắn.
Lâm Vãn Khanh ngắm hắn ngẩn cả người, không nhịn được nên duỗi tay miêu tả ngũ quan của hắn từ xa.
“Lông mày…… Đôi mắt…… Cái mũi……”
Ngón tay mảnh khảnh lướt qua mặt hắn, Lâm Vãn Khanh như bị ma nhập, ánh mắt dõi theo đầu ngón tay không chớp, lưu luyến từng bộ phận trên mặt hắn.
“Miệng……”
Ngón tay cuối cùng dừng ở đây.
Môi của hắn rất mỏng, nhiệt độ cũng lạnh. Nghe người ta nói, người như vậy có tính tình nhạt nhẽo, bản chất lạnh lùng.
Không biết có phải do chưa tỉnh ngủ hay không, Lâm Vãn Khanh đột nhiên muốn nếm hương vị của hắn, vì vậy nàng ngồi dậy, ấn nhẹ xuống đôi môi không chút máu kia.
Tô Mạch Ức ngủ rất say. Khi nàng áp môi lên, nhịp thở của hắn cũng không hề thay đổi.
Lúc này Lâm Vãn Khanh mới yên tâm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngậm môi trên của hắn, vươn đầu lưỡi hồng nhuận, liếm bên trong bờ môi hắn.
Cơ thể Tô Mạch Ức run lên.
Lâm Vãn Khanh hoảng sợ, vội vàng ngoan ngoãn nằm lại, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Tuy nhiên đợi một lúc lâu, người bên cạnh không có động tác gì sau khi run rẩy, Lâm Vãn Khanh lại nhỏm dậy, nhích tới gần Tô Mạch Ức hai tấc.
“Cảnh Triệt?” Nàng gọi tên hắn, Tô Mạch Ức không có phản ứng.
Lâm Vãn Khanh cười cười, lại gọi, “Cảnh Triệt……”
Lần này là giọng điệu lưu luyến, như ngàn vạn lời nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Tô Mạch Ức vẫn ngủ, yên tĩnh như mọi khi.
Lâm Vãn Khanh mỉm cười, chợt thấy mũi và mắt hơi nhức, vì thế lẳng lặng vùi đầu vào vai hắn.
“Đại nhân!”
Bên ngoài có tiếng kêu cửa, là Diệp Thanh.
Lâm Vãn Khanh sửng sốt, cảm thấy gương mặt vùi vào vai nam nhân kia lập tức bỏng rát nên dứt khoát giả bộ ngủ, chờ Tô Mạch Ức tỉnh lại trước.
Tuy nhiên Tô đại nhân luôn luôn ngủ nông, lần này lại thờ ơ, mặc cho Diệp Thanh ở bên ngoài gào thét rách cổ họng.
Lâm Vãn Khanh rốt cuộc đã nhận ra điều gì đó không thích hợp, nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy Tô đại nhân “ngủ rất say” không biết đỏ mặt từ khi nào, hai lỗ tai cũng giống như bị người ta nấu sôi lên.
“……” Lâm Vãn Khanh không nói nên lời, thầm rầu rĩ về sự càn rỡ của mình vừa rồi.
Không biết Tô đại nhân trở nên thế này từ bao giờ, lừa gạt, dùng mọi thủ đoạn.
Đây có còn là Đại Lý Tự Khanh mặt sắt không thiên vị, ngay thẳng, chân thật mà nàng từng biết không……
“Này!” Nàng ngồi dậy, tức giận vỗ vai Tô Mạch Ức, vừa xấu hổ vừa bực, “Nếu ngài không tỉnh, Diệp Thanh sẽ bị tắt tiếng.”
Tô đại nhân nhíu mày rầm rì hai tiếng, tựa như muốn tỉnh lại nhưng vẫn chưa tỉnh.
Lâm Vãn Khanh bực bội trong lòng, “Này!”
Nàng lại vỗ Tô Mạch Ức, dùng sức một chút, nói một cách bất mãn: “Đừng giả vờ, ta biết ngài không ngủ.”
“Ư, ưm……” Lúc này Tô Mạch Ức mới miễn cưỡng mở mắt ra, vẻ mặt mơ màng nhìn Lâm Vãn Khanh, giống như đang từ từ tỉnh dậy.
Lâm Vãn Khanh nắm chặt tay.
Tô Mạch Ức ngồi dậy với sắc mặt như thường lệ, đầu tiên là xoa cái trán thanh cao của hắn, sau đó đi xuống đất như không có việc gì xảy ra, cả quá trình không hề nhìn nàng, lý giải sự kiêu ngạo và lạnh lùng đến cực điểm.
“……” Bị vô cớ làm nhục, mỗ Khanh xuýt nữa ói ra một ngụm máu.
“Ngài cố ý đúng không?” Trong lòng nàng bùng lên một ngọn lửa nhỏ, Lâm Vãn Khanh túm chặt góc áo muốn chạy trốn.
“Cái gì?” Tô Mạch Ức vẫn còn đóng kịch, ánh mắt mờ mịt xen lẫn tức giận vì bị người ta đổ oan.
Lâm Vãn Khanh muốn bật cười vì tức giận, tính khí nổi lên, không thèm quan tâm: “Ngài cố ý giả vờ ngủ đúng không?”
Nói xong chỉ vào lỗ tai hắn và hỏi, “Nếu không, tại sao tai của ngài lại đỏ?”
Tô Mạch Ức nghe vậy, trên mặt lộ vẻ hoảng loạn, nhưng hắn là người từng trải qua nhiều tranh chấp trong triều đình. Hắn thấy quá nhiều trường hợp mở mắt nói dối, tránh né để trả đũa, đổi trắng thay đen.
Vì thế hắn thong thả chỉnh lại đai ngọc quanh eo, mặt không đổi sắc hỏi ngược lại: “Ngươi nói lỗ tai của ta đỏ à? Không biết là người nào mới sáng tinh mơ đã ‘nổi thú tính’, liếm tới liếm lui trên mặt bản quan, còn không biết xấu hổ mà hỏi.”
“……” Mỗ Khanh bị hỏi không nói nên lời.
Tô Mạch Ức vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, cầm chăn nhung trên kệ bên cạnh ném lên đầu nàng, giọng điệu thờ ơ: “Tuy nhiên, đây cũng là phản ứng tự nhiên khi thích ai đó, Lâm lục sự không cần để trong lòng, Tư Ngục cũng thường xuyên đối với bản quan như vậy.”
“……” Tức quá! Muốn bóp chết hắn thì phải làm sao?!
Tầm mắt bỗng nhiên bị che khuất, Lâm Vãn Khanh chỉ lo kéo chăn nhung, quên dỗi. Cho đến khi nàng chui ra khỏi chăn với mái tóc rối bù, Tô đại nhân chỉ để lại cho nàng một bóng lưng duyên dáng.
“Thêm chăn trên giường đi,” giọng hắn từ từ truyền đến, “Kẻo ban đêm ngủ lại chui vào lòng người ta.”
“????”Lâm Vãn Khanh xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Rời khỏi chỗ của Lâm Vãn Khanh, Tô Mạch Ức sửa sang lại rồi đến Tử Thần điện để diện thánh.
Hôm nay là ngày nghỉ, vốn không lên triều, nhưng lúc Tô Mạch Ức đến, vẫn không tránh khỏi gặp phải vài vị đồng liêu đang chuẩn bị rời đi.
Trong đó, có thống lĩnh cấm quân Trần Diễn.
Có vẻ như cuộc xung đột trực diện ngày hôm qua giữa Đại Lý Tự và Kim Ngô vệ đã được lan truyền trong triều. Điều này cũng có nghĩa, thân phận “tàn dư của Tiêu gia” của Lâm Vãn Khanh không còn là bí mật.
Tô Mạch Ức cười nhẹ, bước tới chào hỏi mọi người có mặt. Trần Diễn vẫn khách khí, chỉ nói Hạ Hoàn sốt ruột vì muốn lập công, hàn huyên đôi câu với Tô Mạch Ức rồi rời đi.
Hắn đứng ngoài điện một lúc, Phú Quý đi ra, truyền lời triệu hắn vào.
——————
Lời tác giả:
Tô đại nhân giả bộ ngủ: Lão bà của ta hôn ta!!! A a a a a a! Lão bà của ta chủ động hôn ta! Ta muốn chết!!!
Tô đại nhân tỉnh dậy: Hừ…… Càn rỡ, lợi dụng bản quan, hôn cái gì mà hôn? Còn không bằng Tư Ngục.