Đại Lý Tự Khanh - An Ni Vi

Chương 83: Phu thê



“Hôm nay là ngày mùng một phải không?” Hoàng hậu hỏi.
Bà vú sững sờ gật đầu.
Trong đại điện lại yên tĩnh, Hoàng hậu im lặng nhìn bậc thềm bên ngoài, một lúc lâu mới ra lệnh: “Theo thông lệ, mùng một và mười lăm là gia yến của đế hậu. Ngươi thay bổn cung truyền lời tới hoàng thượng…”
“Nương nương!” Bà vú lập tức hiểu ý định của Hoàng hậu, trong giọng nói có sự nghẹn ngào.
Hoàng hậu vỗ tay bà, bình tĩnh đến không ngờ. Nàng ngắt lời bà vú, nói tiếp: “Nói rằng bổn cung chờ ngài ở Thừa Hoan điện.”
Hai cánh cửa gỗ hoa văn hình thoi trước điện được đóng lại, Hoàng hậu cho toàn bộ cung nhận hầu hạ đi ra.
Nàng nhìn vu vơ xung quanh, cảm thấy Thừa Hoan điện trống không, nàng cần thứ gì đó để lấp đầy, vì vậy nàng cầm mồi lửa tới.
Ngọn nến lần lượt được thắp lên, bên trong điện sáng như ban ngày.
Lúc này, thời gian dường như quay ngược, nàng nhớ tới lần đầu tiên mình gặp Thành Chiêu Đế, đó là vào dịp tết Thượng Nguyên ngày 15 tháng giêng năm ấy.
Trong ký ức, đèn màu rực rỡ lấp lánh.
Mười mấy năm nghiêng ngả trôi qua, giờ đây không thể quay trở lại được nữa.
Trong tủ có bộ váy màu hồng mà nàng mặc khi còn là cô nương. Năm ấy, nàng mặc bộ đó để tham dự cuộc tuyển chọn hậu cung cho Thái tử, ngài khen đẹp.
Bộ váy này được nàng lặng lẽ cất đi, sau bao năm chăm chút tỉ mỉ vẫn chưa bao giờ mặc lại.
Hoa phục của Hoàng hậu quá nặng, nó gánh Trần gia, gánh tương lai, còn gánh hy vọng xa vời mà nàng không bao giờ đạt được trong tình yêu.
Cũng may hôm nay có thể dỡ bỏ, nàng cởi hoa phục, thay thường phục, gỡ châu ngọc ra, thay trâm cài bình thường.
Màn đêm buông xuống, nến còn sót lại. Cho đến khi tia sáng cuối cùng trên bầu trời tan biến, bên ngoài Thừa Hoan điện rốt cuộc vang lên tiếng bước chân, ngài tới một mình.
Cửa bị đẩy ra, người tới giật mình nhưng không lên tiếng.
Một khoảng trống lạnh giá xuất hiện trong đại điện sáng rực rỡ. Sau một lúc lâu, Hoàng hậu quay lại, cúi chào Thành Chiêu Đế.
Thành Chiêu Đế nhíu mày, nhìn nàng rồi ngồi xuống.
“Có chuyện gì thì nói đi.”
Sáu chữ lạnh lùng giống như thẩm vấn.
Hoàng hậu quỳ xuống, dập đầu, nghẹn ngào nói: “Toàn bộ mọi sai lầm, thần thiếp xin nhận tội.”
“Nhận tội?” Thành Chiêu Đế hỏi: “Hoàng hậu nhận tội gì?”
Hoàng hậu dừng lại, sau đó nói tiếp: “Mười ba năm trước, thần thiếp thông đồng với Lương vương, sát hại An Dương công chúa, đổ oan cho Tiêu gia, hạ độc hoàng tự và mẫu thân… Thần thiếp nhận hết những tội này.”
Cùng với tiếng khóc nức nở, Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Thành Chiêu Đế, “Thần thiếp không cầu được tha thứ, nhưng cầu xin hoàng thượng nể tình phu thê mười ba năm, nhớ lại tình cũ, buông tha cho Trần gia và Thái tử.”
Lời vừa dứt, Trần hoàng hậu nghe tiếng cười lạnh của Thành Chiêu Đế.
“Tình cũ, buông tha, nghe hay nhỉ.”
Ngài nhìn nàng chằm chằm, bàn tay nắm chặt dưới long bào, “Lúc nàng cấu kết với Lương vương, có từng nghĩ tới tình cũ của mình với hoàng tỷ của trẫm không? Có từng buông tha cho Khuynh Dung và hoàng nhi của trẫm không?”
Hoàng hậu dừng lại, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát được.
“Tất cả đều là lỗi của thần thiếp. Là do thần thiếp bị ma quỷ ám ảnh, muốn độc chiếm sự sủng ái của hoàng thượng, mưu cầu vinh dự cho mẫu gia, nên mới trượt chân, hối hận không kịp.”
“Nhưng mà… Tuân nhi còn nhỏ, không biết gì về chuyện này, mẫu gia của thần thiếp chưa bao giờ tham dự chuyện Tiêu lương đệ và An Dương công chúa. Muôn ngàn sai lầm đều là lỗi của thần thiếp…” Hoàng hậu khóc không ngừng, dập trán đến chảy máu.
Nàng quỳ gối nhích về phía trước, nắm góc áo của Thành Chiêu Đế, khàn giọng nói: “Thần thiếp đương nhiên sẽ lấy cái chết để tạ tội.”
“À…” Thành Chiêu Đế vẫn ngồi thẳng lưng, lạnh lùng liếc xéo nữ nhân nằm bên cạnh chân mình, “Nàng muốn tự mình kết thúc?”
Hoàng hậu giật mình khi nghe vậy, nàng ngừng khóc.
“Nếu trẫm ban chết cho nàng, như vậy quá nhân từ đối với nàng.” Ngài dừng lại, giọng điệu lạnh nhạt, “Trẫm muốn Trần gia của nàng trải qua những chuyện mà Tiêu gia đã trải qua. Những nỗi đau mà Khuynh Dung đã chịu đựng, trẫm cũng muốn nàng tự mình nếm thử.”
Giọng ngài chậm lại, cúi người xuống, một tay bóp cằm Hoàng hậu, trong mắt hiện lên sự kiên quyết và tàn nhẫn thuộc về đế vương, “Muốn chết cũng không dễ dàng như vậy. Trẫm muốn nàng trở thành Hoàng hậu duy nhất của Đại Nam triều bị tam ty hội thẩm. Chẳng phải nàng muốn lưu danh lại cho gia tộc hay sao? Trẫm sẽ cho nàng đạt được tâm nguyện.”
“Người đâu!” Thành Chiêu Đế lạnh giọng hét lớn, “Bắt giam Hoàng hậu. Giao vụ án này cho Đại Lý Tự, Hình Bộ và Ngự Sử Đài cùng xét xử, vài ngày nữa sẽ thông báo cho thiên hạ.”
Tiếng khóc đột ngột dừng lại, Trần hoàng hậu ngã quỵ xuống đất, sắc mặt tái nhợt, nàng nhìn nam nhân đã cùng chung chăn gối với mình mười ba năm đầy khó tin, đột nhiên cảm thấy dường như mình chưa bao giờ chiếm bất cứ vị trí nào trong trái tim ngài.
Cánh cửa điện bị đẩy ra, Phú Quý dẫn cung nhân tiến vào.
Gió đêm đông lạnh lẽo vô cùng, nhưng không thể sánh được với cái lạnh thấu xương trong lòng nàng.
Nàng luôn biết mình là con cờ của gia tộc, cũng biết trong lòng người nam nhân trước mắt, nàng vĩnh viễn kém Tiêu lương đệ.
Nhưng trong mười ba năm, hơn 4000 ngày đêm, nàng liều chết để sinh một đứa con trai và một đứa con gái cho ngài, thế mà ngài không hề dành chút thương xót nào cho nàng.
Nàng là thê tử kết tóc cơ mà.
Sợi tơ hồng mà Nguyệt Lão cột cho nàng đã vô thức biến thành xiềng xích từ khi nào. Trói chặt nàng, không nhúc nhích được.
Những gì nàng muốn trong cuộc sống ngày càng trở nên giống như một trò đùa.
Tiếng cười trống rỗng quanh quẩn trong Thừa Hoan điện, cô đơn xen lẫn thê lương. Nước mắt bật cười, cuối cùng Hoàng hậu đứng dậy, nhìn thẳng vào Thành Chiêu Đế, bình tĩnh chất vấn, “Hoàng thượng nghĩ thần thiếp là người hại chết Tiêu lương đệ à?”
“Nhưng thần thiếp lại cho rằng, người hại chết Tiêu lương đệ chính là hoàng thượng!”
Quý Phú thấy không ổn, nháy mắt với những người xung quanh, nhưng bị Thành Chiêu Đế phất tay áo rộng ngăn lại.
“Để nàng nói tiếp.” Đế vương lạnh mặt trầm giọng, không ai dám phản kháng.
Trần hoàng hậu cười nhìn ngài, nước mắt chảy dài theo vệt máu trên mặt, đọng thành giọt máu.
“Ngài dành cho nàng sự ưu ái không xứng đáng với danh phận, cho Tiêu gia sự vinh sủng mà vạn người thèm muốn, ngài không hại chết Tiêu lương đệ…”
Nàng dừng lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào nam nhân phía trên, nói từng chữ một: “Ngài nhẹ nhàng đưa nàng lên địa vị cao trên vạn người, biến nàng thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, sau đó tháo thang mây của nàng, thờ ơ lạnh nhạt nhìn nàng chết.”
“Rốt cuộc ngài và thần thiếp đều đáng ghét như nhau.”
Giọng nói tan biến, đại điện trống rỗng im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, mọi người có mặt đều nín thở, không khí ngưng đọng thành băng.
Một lúc lâu sau, Thành Chiêu Đế thở dài với gương mặt vô cảm, chuyển sang giọng mệt mỏi, phất tay với Phú Quý.
Ngài quay lưng, không nhìn nàng nữa.
Hoàng hậu không cho cung nhân đến gần, nhìn thoáng qua Thừa Hoan điện lần cuối cùng, ánh mắt sáng quắc vẫn rơi vào trên người nam tử.
Không rõ là cảm giác gì, lưu luyến, không cam lòng, uất hận…
Nhưng khi nàng ngẩng đầu bước xuống chín mươi chín bậc thang, lúc quay đầu nhìn lại – người kia, người mà nàng luôn thầm mong đợi, không hề nhìn nàng thêm lần nào nữa.
Vào tháng giêng năm Hồng Vũ thứ bảy, Lương vương làm phản, Hoàng hậu bị giam, Trần gia bị liên lụy, vụ án Tiêu gia phản loạn mười ba năm trước được lật ngược, tình hình trong triều thay đổi đáng kể chỉ sau một đêm.
Trong lúc mọi người đang nơm nớp lo sợ không hiểu thánh ý, sợ chạm phải sự rủi ro của hoàng gia, Lâm Vãn Khanh lại được ý chỉ của Thái Hậu tuyên vào Đại Minh cung.
Xét theo kinh nghiệm đối mặt với Thái Hậu trước đây, lần nào cũng không vui vẻ.
Vì vậy lần này, Lâm Vãn Khanh nhất quyết kéo Tô Mạch Ức đi cùng.
Lúc hai người đến, Thái Hậu đang ngủ trưa. Quý ma ma ngẩn người khi thấy Tô Mạch Ức đi theo bên cạnh Lâm Vãn Khanh, sau đó nghe thấy giọng nói lười biếng của Thái Hậu từ phòng sau.
“Ngươi bảo thằng nhóc thúi Cảnh Triệt tìm một chỗ mát mẻ đi, hôm nay ai gia không có tuyên hắn.”
Ba người nhất thời xấu hổ, Quý ma ma không thể phản kháng ý chỉ của Thái Hậu, đành phải mời Tô Mạch Ức đến thiên điện nghỉ tạm.
Lâm Vãn Khanh sợ tới mức tái mặt, khổ sở kéo tay áo hắn không cho đi.
Nhưng nam nhân không có lương tâm kia lại buồn cười trước bộ dạng của nàng, cúi người sờ đầu nàng, thì thầm bên tai nàng, “Yên tâm, Hoàng tổ mẫu sẽ không ăn thịt nàng. Nếu bà thật sự làm khó dễ, nàng cứ nói đã mang thai, có máu mủ của ta.”
Lâm Vãn Khanh nghiến răng, chỉ có thể trừng mắt với hắn.
Thái Hậu mới tỉnh dậy, trong phòng đốt hương An Tức làm dịu tinh thần dễ ngủ, mùi thơm thoang thoảng, khiến người ta bất giác thư thái.
Lâm Vãn Khanh đi theo Quý ma ma tiến vào, ngồi xuống trước bình phong ở gian ngoài.
Một lúc sau, phía sau vang lên tiếng sột soạt, là tiếng vải cọ xát. Thái Hậu được Quý ma ma đỡ, đi vòng qua bình phong, ngồi xuống phía trên.
Lâm Vãn Khanh cúi đầu không dám nhìn, muốn đứng dậy hành lễ nhưng được Thái Hậu cho miễn.
Hai người nhất thời không nói chuyện, sau một lúc lâu mới nghe Thái Hậu nói: “Cảnh Triệt đã điều tra rõ ràng vụ án của Tiêu gia.”
Hơi thở Lâm Vãn Khanh ngưng trệ, nhẹ giọng đáp, “Dạ”.
“Hắn có nói cho ngươi biết chưa?” Thái Hậu hỏi.
Lâm Vãn Khanh lắc đầu: “Đây là vụ án quan trọng của triều đình, những người không trực tiếp liên quan cần phải giữ bí mật cho đến khi có quyết định cuối cùng. Đại nhân là người có trách nhiệm, đương nhiên sẽ không nói với ta, ta cũng không hỏi nhiều.”
Thái Hậu kinh ngạc khi nghe vậy, khóe môi bất giác nhếch lên một vòng cung, nói tiếp: “Hoàng thượng nói với ta, Hình Bộ và Ngự Sử Đài chủ trương phế hậu và phế Thái Tử, Trần thị sẽ bị tiêu diệt tam tộc, còn lại xét nhà và lưu đày, nhưng Cảnh Triệt không đồng ý.”
“Dạ,” Lâm Vãn Khanh gật đầu đáp lại, chưa từng có nhiều cảm xúc.
Thái Hậu thấy bộ dáng việc công xử theo phép công của nàng không thú vị, đành phải tự nói: “Hắn chủ trương phế hậu và phế Thái Tử, nhưng cả tộc Trần thị không tham gia vào vụ mưu phản và vụ án Tiêu gia, vì vậy không thể coi là tội mưu phản. Nhưng bọn họ chứa chấp công chúa giả, khi quân phạm thượng, nên bị kết án xét nhà và lưu đày.”
Nói xong, Thái Hậu ngẩng đầu nhìn Lâm Vãn Khanh, giọng điệu nhàn nhạt: “Ngươi thấy thế nào?”
Lâm Vãn Khanh suy nghĩ một lúc, chỉ hỏi, “Thái Hậu muốn dân nữ lấy thân phận gì để trả lời vấn đề này?”
Thái Hậu không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, nhất thời sửng sốt, “Nói rõ xem nào”
Lâm Vãn Khanh xoay về phía bà, thay đổi dáng vẻ rụt rè vừa rồi, nói một cách không kiêu ngạo và không nịnh nọt: “Nếu lấy thân phận là người bị hại, đương nhiên dân nữ hận Hoàng hậu thấu xương, hận đến mức muốn bà nếm trải những nỗi đau mà dân nữ đã trải qua. Nhưng nếu lấy thân phận là lục sự của Đại Lý Tự, đương nhiên dân nữ tuân theo thái độ của người hình ngục, đồng ý với chủ trương của Tô đại nhân.”
“Ồ……” Thái Hậu mỉm cười khi nghe vậy, không phải giọng điệu mỉa mai, ngược lại có chút kinh ngạc, “Nếu ai gia muốn ngươi thành tâm trả lời thì sao? Nếu ngươi vừa không phải là người bị hại, cũng không phải là người của Đại Lý Tự, ngươi quyết định vụ án này như thế nào?”
Lâm Vãn Khanh suy nghĩ một chút, nói thật: “Dân nữ vẫn sẽ đồng ý với chủ trương của Tô đại nhân.”
“Hửm?” Thái Hậu kinh ngạc.
“Có lẽ Thái Hậu cho rằng dân nữ say mê hình ngục, vào Đại Lý Tự chỉ vì trả thù nhà, sử dụng pháp luật như một phương tiện trả thù và trừng phạt tội lỗi. Nhưng dân nữ chưa bao giờ nghĩ như vậy, Thái Hậu có tin không?”
Thái Hậu giật mình, không tỏ thái độ.
Lâm Vãn Khanh nói tiếp: “Trong mắt dân nữ, sở dĩ một quốc gia cần có luật pháp, không chỉ là để ‘trừng trị cái ác’, mà quan trọng hơn là để bảo vệ người lương thiện khỏi tác hại của cái ác. Đối với dân nữ, luật pháp có ý nghĩa lớn hơn sự trả thù. Vì vậy dân nữ cho rằng chủ trương của Tô đại nhân rất công bằng, không có gì không ổn.”
Nàng nói chuyện hào hùng, âm thanh lanh lảnh.
Vừa dứt lời, Thái Hậu sửng sốt, thật lâu sau mới không cam lòng ngập ngừng nói: “Người ta nói phu thê đồng lòng, ai gia vốn định để ngươi đi thuyết phục đứa cháu ngoại ngoan cố của ai gia…… Ây dà……”
Bà lặng lẽ thở dài, nói thêm: “Nếu là một năm trước, Cảnh Triệt không chỉ muốn tiêu diệt tam tộc, hắn nhất định phải nhảy chân muốn tiêu diệt cửu tộc. Ai gia còn kỳ quái, tại sao tới thời điểm nên giậm chân, hắn lại bắt đầu làm ngược lại ai gia……”
Nói xong miễn cưỡng liếc Lâm Vãn Khanh, khẽ hừ một tiếng.
“Thôi……” Thái Hậu thở dài, “Ai gia già rồi, cũng thật sự không còn tâm tư để giải quyết những tranh chấp của triều đình, chỉ ngóng trông sớm ngày bế chắt, bốn thế hệ sống với nhau, bảo dưỡng tuổi thọ……”
Vừa nói vừa không ngừng nhìn Lâm Vãn Khanh, nhưng thấy vẻ mặt nàng không có gì khác, Thái Hậu không khỏi gấp gáp trong lòng.
Bà nhìn xung quanh, xác định không có ai ở đây mới vẫy tay với Lâm Vãn Khanh, bảo nàng tới gần một chút.
Lâm Vãn Khanh sửng sốt, bối rối bước tới gần.
Thái Hậu thay đổi bộ dạng nghiêm túc đoan trang trước đây, bí mật lấy một quyển sách nhỏ từ dưới chỗ ngồi, nhét vào tay Lâm Vãn Khanh nói: “Ngươi cầm cái này đi, chăm chỉ mà học, tương lai rất có lợi cho ngươi.”
“Dạ, dạ……” Lâm Vãn Khanh gật đầu và nhận lấy, nhìn thấy trên trang bìa có chín chữ to đập vào mắt ——《108 chiêu thức bí mật chốn khuê phòng》
“……” Lâm Vãn Khanh không thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm Thái Hậu, nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Thái Hậu duỗi tay khép miệng đang há to của nàng lại, sau đó mở quyển sách nhỏ ra, dặn dò: “Quyển sách rất hữu dụng, năm đó hậu cung của tiên đế không có con, ai gia đã dùng cách này để tiên đế chìm đắm trong đó, không dừng lại được. Ngươi nhìn cái này……”
Thái Hậu chỉ vào một trang trong đó: “Ai gia dùng kiểu này để mang thai mẫu thân của Cảnh Triệt.”
“……” Lâm Vãn Khanh nhìn hai người đứng chổng ngược chồng lên nhau trên trang giấy, nhất thời cảm thấy phức tạp.
“Cầm đi,” Thái Hậu nhét quyển sách nhỏ vào tay Lâm Vãn Khanh, dặn dò: “Là của ngươi rồi, đừng để ai gia thất vọng.”
Lâm Vãn Khanh: “……”
——————
Lời tác giả:
Rốt cuộc cũng biết sự càn rỡ của Tô đại nhân di truyền từ ai……