Đại Lý Tự Khanh - An Ni Vi

Chương 85: Nước mưa



Dưới ánh nến lung linh, bầu không khí đáng lẽ phải triền miên bỗng trở nên kỳ quái.
Tô Mạch Ức sợ Lâm Vãn Khanh sẽ thật sự đạp hắn xuống, vì vậy hắn nắm mắt cá chân của nàng và kéo về phía mình, với ý đồ chuyển hướng sự chú ý của nàng.
Nhưng Lâm Vãn Khanh không hề bị lừa, đẩy tay ra, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Thật không khéo, hôm nay ta đã gặp vị cô nương này. Hình như là người của Võ An vương phủ, chàng không nói cũng được, ngày mai ta tự đi hỏi.”
Dứt lời kéo áo tỏ vẻ muốn ngủ.
Tô Mạch Ức vội ôm eo nàng, bộ dạng làm chuyện trái với lương tâm và bị vạch trần: “Nữ tử trong tranh không phải là nàng…… Nàng ấy là cháu gái của Võ An vương, Nguyệt An huyện chúa.”
Lâm Vãn Khanh thấy hắn thành thật, tâm trạng tốt hơn một chút, kéo chăn gấm đắp cho hắn, ghen tuông hỏi, “Vậy chàng cất chân dung của nàng ta để làm gì? Còn…… Còn làm thơ chua chết người.”
Câu hỏi này thật sự làm khó Tô đại nhân.
Cất chân dung của người khác, bên cạnh còn có bài thơ tình do hắn viết, bất cứ ai nhìn thấy đều cho rằng hắn thích nữ tử trong tranh.
Nhưng nhìn mỹ nhân đang uất ức trước mặt, hắn nhận ra rằng nếu không nói rõ ràng chuyện này, hôm nay e là không động phòng được.
Vì thế, Tô Mạch Ức không hề vội vàng, nhặt áo rơi dưới đất khoác lên người, ngồi bên cạnh Lâm Vãn Khanh, nghiêng người ôm nàng vào lòng, kiên nhẫn giải thích: “Tuy bức tranh này do người khác vẽ, nhưng bài thơ đó thật sự là do ta viết cho nàng.”
Nói xong, hắn dừng lại, phát hiện sự nghi ngờ trong mắt Lâm Vãn Khanh, Tô đại nhân vội vàng giơ ba ngón tay chỉ lên trời: “Ta thề trước 《Tẩy Oan Lục》.”
Lâm Vãn Khanh không nói nên lời khi nhìn vẻ mặt của hắn.
“Vì thế……” Nàng hỏi, “Chàng viết thơ tình cho ta bên cạnh bức chân dung của nữ tử khác?”
“……” Tô đại nhân hết vốn từ ngữ, xoa trán, hồi lâu mới chầm chậm gật đầu, ừ một tiếng.
Lâm Vãn Khanh vẫn nửa tin nửa ngờ.
Tô Mạch Ức hết cách, thở dài nói: “Mấy tháng trước Võ An vương phủ mở tiệc, ta nhận lời tới dự. Nguyệt An huyện chúa vẽ tranh, mời ta làm thơ. Lúc ấy trong tâm trí ta toàn là nàng, vì vậy không cầm lòng được nên đã làm bài thơ tình tặng nàng. Nguyệt An huyện chúa cũng nhận ra, cho nên tặng bức tranh cho ta, chỉ vậy thôi.”
Hắn nói ngay thẳng, biểu hiện cũng vậy.
Lâm Vãn Khanh nhận lời tỏ tình đột ngột như vậy cũng rất là hưởng thụ, lập tức đỏ mặt, nắm ống tay áo hắn hỏi, “Giữ bức tranh này trong nhà thấy kỳ quái quá…… Nếu chàng không muốn giữ, vì sao không xử lý nó?”
Tô Mạch Ức nghe xong, cảm thấy có hi vọng được động phòng, vội vàng giải thích: “Bởi vì hôm ấy ta phải chạy đến Thanh Nhã cư cứu nàng. Lúc đó ta ném bức tranh cho Diệp Thanh, ta vốn không để trong lòng loại chuyện như thế này nên quên mất, nào biết hắn cất ở đây.”
“Ồ……” Lâm Vãn Khanh cuối cùng cũng hài lòng, bĩu môi không nói chuyện nữa.
Dưới ánh đèn, gương mặt của nữ tử như phù dung, đôi mắt gợn sóng, răng trắng môi hồng.
Trong lòng Tô Mạch Ức khẽ động, cúi người đè xuống. Nụ hôn triền miên kéo dài từ tai, dọc theo cổ đến nhũ châu trên núi tuyết.
Mỹ nhân phía dưới lập tức run lên.
“Ô!!!” Tô Mạch Ức kêu lên, nhưng không phải vì thoải mái.
Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy bụng mình bị đẩy lên, xuýt nữa đẩy toàn bộ rượu uống lúc tối ra ngoài.
“Từ từ!”
Nữ nhân dưới thân sử dụng cả tay lẫn chân, đột nhiên đẩy hắn ra một khoảng, nhìn hắn khiếp sợ và hiểu ra.
“Chàng đến Thanh Nhã cư cứu ta vào ngày đi dự tiệc?”
Tô Mạch Ức không rõ chuyện gì, gật đầu, thấy Lâm Vãn Khanh cười lạnh, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
“Nói cách khác, chàng đốt lá thư cầu hôn viết cho ta, xoay lưng đi đến ‘bữa tiệc xem mắt’ mà chàng biết rất rõ trong lòng, còn viết một bài thơ tình dạt dào cho cô nương đang để ý chàng?!”
“……” Tô Mạch Ức sững sờ, hoàn toàn cứng người.
Suy luận tỉ mỉ và chặt chẽ cùng sự nhạy bén không chê vào đâu được, tuy hắn làm quan nhiều năm, thấy vô số suy luận xuất sắc, nhưng lúc này không khỏi muốn vỗ tay khen ngợi……
Thật ra, lúc trước hắn đi dự tiệc không phải vì mục đích xem mắt, mà vì Nguyệt An huyện chúa đã mời ba lần bốn lượt mà hắn không đáp lại.
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy hắn và nàng cùng hoàn cảnh nên thông cảm với nhau, muốn cho nàng được một lần như ý nguyện, cũng coi như an ủi bản thân.
Nhưng nếu hiện tại nói ra những lời này, chính hắn cũng không tin, huống chi là nữ nhân đang kích động trước mặt.
Lâm Vãn Khanh càng tức giận hơn khi thấy bộ dáng hắn như bị mình nói trúng tim đen.
Muôn vàn cảm xúc chợt trỗi dậy, Tô đại nhân với tài hùng biện lưu loát cũng nhất thời không biết an ủi thế nào, đành chỉ chấp nhận số phận nắm tay nàng, muốn tiếp tục giải thích.
Lâm Vãn Khanh không cảm kích chút nào, kéo tay lại, nói một cách dứt khoát: “Chàng đi ra ngoài.”
“……” Không ngờ tình hình nghiêm trọng đến thế, Tô đại nhân hoàn toàn sững người.
Lâm Vãn Khanh lườm hắn, giọng điệu nghiêm túc: “Nếu chàng không đi, ngày mai ta sẽ hòa li với chàng.”
Vừa nghe hai chữ “hòa li”, trái tim Tô Mạch Ức căng thẳng theo bản năng. Nữ nhân này không nghe hắn giải thích thì thôi đi, mới cưới đã nói chuyện hòa li, không may mắn chút nào!
Giống như một con chó bị giẫm phải đuôi, sắc mặt Tô Mạch Ức cũng dần dần tối sầm lại.
Hắn muốn thuyết phục thêm, nhưng Lâm Vãn Khanh không nghe, nằm quay lưng lại, lấy chăn che đầu, chỉ chừa lại một cái ót lạnh nhạt cho hắn.
“Đi ra!”
Hai chữ ngắn gọn trôi ra khỏi chăn, hờ hững và dứt khoát.
Tô Mạch Ức đưa tay sờ đầu nàng, nhưng mới chạm đến, Lâm Vãn Khanh đột nhiên xoay người lại, nắm tay hắn nhấc ra ngoài.
“Rầm!”
Kèm theo một tiếng trầm đục vang lên, Tô đại nhân oai phong và thanh cao bị loạng choạng xuýt nữa ngã lăn ra đất. Hắn nhìn Lâm Vãn Khanh không thể tin được, chỉ cảm thấy không thể nói lý với nữ nhân đang nổi nóng.
Hắn cũng có tính tình, có sĩ diện. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả Thái Hậu cũng chưa từng đối xử thô bạo như vậy với hắn!
Sắc mặt Tô Mạch Ức tối sầm lại, đứng dậy khép áo ngủ trên người, xoay người bước đi.
Tuy tức giận, nhưng trong lòng hắn còn chút hy vọng, mỗi một bước đều chờ nữ nhân phía sau lao xuống giường tới ôm eo hắn, bộ dạng mỹ nhân rơi lệ như hoa lê gặp mưa.
Nhưng khi hắn đến gần cửa, phía sau không có bất cứ động tĩnh nào. Lâm Vãn Khanh dường như đã ngủ, hoàn toàn không có ý định giữ hắn lại.
Tim Tô Mạch Ức như đông cứng lại, cắn răng đá cửa, thật sự bước ra ngoài.
Hôm nay là đại hôn, Tô Mạch Ức chuẩn bị càn rỡ một trận, cho nên bên ngoài phòng tân hôn của hai người đã dọn sạch, hiện tại không có người hầu hạ.
Hắn đi thẳng tới phòng sách.
Phòng sách không sử dụng nên không đốt địa long. Buổi tối đầu xuân se lạnh, Tô Mạch Ức chỉ mặc áo ngủ mỏng manh.
Vào đêm tân hôn, thế tử và thế tử phi ngủ khác phòng.
Đối với hắn không thành vấn đề, nhưng Lâm Vãn Khanh mới gả vào phủ thế tử, nếu hạ nhân biết, sau này nàng khó thể hiện quyền lực trong phủ.
Tô Mạch Ức suy nghĩ một lát, hít mũi, đốt nến, bắt đầu tìm chậu than trong phòng.
Hắn luôn ngủ trễ, có đôi khi địa long đã hết, hắn không đành lòng kêu gã sai vặt đốt lại, hắn sẽ tự mình dùng chậu than, hiện giờ đã giải tỏa được nhu cầu cấp bách của hắn.
Tô Mạch Ức dùng hai chậu than vây quanh mình, lấy một áo choàng nhung ở trên giá gỗ đỏ quấn lại để khỏi bị chết cóng.
Khi mọi thứ lắng xuống, đêm đã chìm sâu.
Tô Mạch Ức ôm đầu gối ngồi trên ghế, núp sau cửa sổ, duỗi cổ nhìn ra ngoài, chờ đến khi buồn ngủ cũng không thấy Lâm Vãn Khanh tới tìm hắn.
Tô Mạch Ức vừa tức vừa uất ức, trằn trọc, không ngủ được.
Dưới ánh trăng, khó ngủ cả đêm giống như hắn, đại khái chỉ có Tư Ngục tương tư lâu ngày trong sân.
Tô Mạch Ức nhìn bóng dáng cô đơn đó, giật mình, khép áo choàng nhung, chậm rãi xuống đất.
Có lẽ một lần nữa cảm nhận được nỗi buồn của người lưu lạc nơi cuối trời, hắn bước nhanh tới bên cạnh Tư Ngục, suy nghĩ một chút rồi đưa tay cởi bỏ sợi dây trói nó.
“Đi đi,” hắn nói, sờ đầu Tư Ngục, “Đi tìm con chó trong lòng ngươi đi.”
Cuối cùng, còn thêm một câu, “Đừng làm ta thất vọng.”
*
Hôm sau, Tô Mạch Ức đưa Lâm Vãn Khanh vào cung thỉnh an Thái Hậu và hoàng thượng, hai người không nói lời nào suốt quãng đường trên xe ngựa.
Tới hoàng cung, Lâm Vãn Khanh quan tâm đến mặt mũi, không thể tiếp tục chiến tranh lạnh, nắm tay Tô Mạch Ức, nhưng giữa lời nói và ánh mắt hoàn toàn không có giao tiếp, tương tác rất cứng nhắc.
Tô Mạch Ức mất ngủ cả đêm, đáy mắt thâm quầng, tinh thần kém, bước chân chậm chạp, dáng vẻ yếu ớt.
Khi Lâm Vãn Khanh kính trà cho Thái Hậu xong, lúc chào từ biệt bà, Thái Hậu tìm cớ muốn nói vài câu riêng tư với Tô Mạch Ức.
Tô Mạch Ức mới bước tới đã bị Thái Hậu nắm cánh tay.
“Con cầm cái này đi.” Thái Hậu ghé vào tai hắn, lấy một quyển sách nhỏ từ tay Quý ma ma và đưa cho Tô Mạch Ức: “Khanh Khanh cũng có một quyển dành cho nữ, của con là dành cho nam.”
Tô Mạch Ức không hiểu, cúi đầu nhìn bà, thấy vẻ mặt Thái Hậu nghiêm nghị như thấu hiểu sự đời, nhìn hắn vô cùng đau đớn: “Không biết con giống ai, sao mới cưới được một đêm đã giống bị ép khô. Thảo nào Khanh Khanh không vui, nếu là ta, ta cũng nhăn nhó mặt mày với con.”
“……” Tô Mạch Ức toát mồ hôi lạnh trên trán, muốn giải thích, nhưng phát hiện không cách nào mở miệng, vì vậy đành ngậm ngùi từ bỏ, nuốt những lời định nói vào bụng.
Thái Hậu thấy dáng vẻ này của hắn, cho rằng hắn chấp nhận, đột nhiên thấy gấp gáp muốn tốt cho hắn, dứt khoát lật sách đến trang cuối cùng, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Con thử cái này, kiểu thứ 108, hàng vạn tinh hoa trở về với tổ tiên, đảm bảo con sẽ rạng rỡ vào ngày hôm sau, sẽ làm người lần nữa. Chuyện phu thê ấy mà, bẩm sinh yếu ớt có thể bù đắp sau này, con phải hầu hạ tức phụ thoải mái, thì tức phụ mới có thể làm cho con thoải mái…… Này! Nè! Cảnh Triệt! Đừng đi!”
Tô Mạch Ức đổ mồ hôi đầy đầu, lúc kéo Lâm Vãn Khanh đi ra xe, còn nghe Thái Hậu nói với Quý ma ma phía sau: “Đến nhà kho của Thái Y Viện, lấy một phần lộc nhung, hải mã, nhân sâm, ngưu hổ xà lộc tiên đưa đến phủ thế tử.”
“……” Sắc mặt Tô Mạch Ức tái mét, liếc Lâm Vãn Khanh bên cạnh.
Lâm Vãn Khanh bị hắn nhìn như vậy, cho rằng hắn không thích mình đụng chạm nên tự giác nhích sang một bên.
Sắc mặt Tô Mạch Ức tối sầm lại, dứt khoát bắt chước nàng, chừa một khoảng cách có thể nằm ngang nằm dọc giữa hai người, sau đó nhắm mắt ngủ.
Xe ngựa không đi bao xa đã dừng lại.
Trực giác của Tô Mạch Ức thấy không đúng, mở mắt thì thấy Lâm Vãn Khanh vén váy bước ra ngoài, không hề nhìn hắn, còn nói: “Đại nhân về trước đi, ta còn có việc.”
Nói xong bước xuống xe.
Tô Mạch Ức vén rèm xe, phát hiện Diệp Thanh dừng xe ngựa bên ngoài Kinh Triệu Phủ, không khỏi tò mò hỏi một câu, “Nàng định làm gì?”
“Tìm Lương Vị Bình.” Lâm Vãn Khanh đáp, cổ tay bị hắn giữ chặt.
Tô Mạch Ức nhìn nàng, giọng điệu chua chát, “Nàng và ta mới thành hôn ngày thứ hai, nàng không ở nhà hầu hạ phu quân, tìm hắn làm gì?”
Lâm Vãn Khanh nhìn lại hắn, nói rất hợp tình hợp lý: “Đương nhiên là bàn luận công việc, trong chuyện tình yêu, ta không cầm được thì buông được như đại nhân.”
Tô Mạch Ức cảm thấy tay mình bị trượt, cổ tay trắng nõn xẹt qua trước mắt rồi biến mất, muốn nắm lấy nhưng người đã đến bậc thềm đá trước cửa Kinh Triệu Phủ.
Một cơn mưa phùn rơi xuống không biết từ khi nào, giống một tấm rèm voan, phủ lên mọi thứ trước mắt một làn sương mù của ký ức.
Hắn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy nàng là ở Kinh Triệu Phủ.
Ngày đó nàng tới nhưng không che dù, khiến quan phục ướt từng mảng.
Hắn luôn luôn không thích lo chuyện bao đồng, thậm chí càng không quan tâm đến những nhân vật nhỏ bé. Không biết tại sao, trong nháy mắt hôm đó, hắn dễ dàng nhìn thấy nàng bên trong đường.
Sau đó, cau mày.
Như vẻ mặt hắn nhìn nàng lúc này.
Đầy phòng toàn người đẹp, đưa tình riêng với ta.
“Ây da……” Tô Mạch Ức thở dài, bước tới, cúi người vác mỹ nhân lên vai.
Lâm Vãn Khanh bị hành động vĩ đại của hắn làm cho sợ tới mức cứng lưỡi, nhất thời nghẹn lời, cho đến khi bị đặt vào xe ngựa mới hoàn hồn, đỏ mặt trách mắng: “Chàng, ban ngày ban mặt, đồ háo sắc!”
Mặt Tô Mạch Ức vô cảm, ôm người vào lòng, mặc cho nàng đẩy ra, chỉ bình tĩnh nói: “Bản quan chính là kẻ háo sắc, phu nhân không hài lòng thì cứ việc đi kiện ta, xem thử Kinh Triệu Phủ hay Đại Lý Tự dám nhận.”
“Chàng……” Lâm Vãn Khanh tức giận đến mức dậm chân, “Chàng không nói đạo lý gì cả!”
Tô Mạch Ức duỗi chân kẹp lấy bàn chân mà nàng đang giãy dụa muốn đá, nhìn chằm chằm mỹ nhân nói: “Bản thân là Đại Lý Tự Khanh, lời của bản quan chính là đạo lý.”
“Ta sẽ đến Ngự Sử Đài để kiện chàng!” Người nào đó thở phì phò.
“Hoàng thượng và Thái Hậu đều đứng về phía bản quan, nàng đến tam pháp ty kiện ta cũng vô dụng.” Người nào đó nói hợp tình hợp lý.
“Chàng, chàng không nói…… Ô, ô……”
Tiếng cãi vã trong xe dần dần yếu đi, chậm rãi chuyển thành tiếng nước tấm tắc khiến người ta đỏ mặt và hàng loạt tiếng thở dốc.
Diệp Thanh ngồi bên ngoài đánh xe lắc đầu, nhìn trời thở dài bất lực.
“Ây dà…… Con trai lớn không giữ trong nhà được nữa rồi.”