Đại Ma Đầu

Chương 106: Âm Sát song anh




Đinh Uyển Ngôn cũng lắc đầu nở nụ cười, vừa rồi cũng không phải đang diễn trò.

Vốn muốn tiếp tục gọi tiếp, có lẽ giá cả hơi đắt, nhưng bản thân thượng phẩm phi hành pháp khí cũng tương đối khó tìm, nàng cũng chẳng muốn phí quá nhiều thời gian và tâm tư. Nhưng cuối cùng mật ngữ của Đông Phương Phức vang lên bên tai lại khiến nàng tạm thời thay đổi chủ ý, thuận tiện khi dễ Bách Lý Vân một phen.

- Còn có ... người nào báo giá cao hơn 2 vạn 5000 không.

Cốc lão chậm rãi hô lên ba tiếng liên tiếp, sau đó mới trùng trùng điệp điệp gõ búa xuống, nhìn sang Bách Lý Vân sắc mặt trắng bệch ở một bên:

- Chúc mừng ngươi, ngươi đã lấy được chuôi thượng phẩm phi hành pháp khí Âm Hà Kiếm này rồi!

Nhưng chuyện càng buồn bực hơn vẫn chờ hắn ở phía sau, chỉ thấy Đông Phương Phức bỗng nhiên lấy ra một thanh tiểu kiếm màu đen ma khí lượn lờ, thanh âm tuy rằng lạnh như băng nhưng vẫn có thể khiến người khác cảm thấy được thành ý của nàng:

- Đinh sư tỷ, chuôi Ma Linh kiếm này cũng là thượng phẩm phi hành pháp khí, xem như bồi tội vừa rồi. Vừa rồi truyền âm Đinh sư tỷ chính là không muốn sư tỷ tốn tiền vô ích.

Trong lời nói trực tiếp không hề để ý đến Bách Lý Vân.

Máu tươi trong lồng ngực Bách Lý Vân gần như muốn mãnh liệt phun ra, nguyên lai không phải hắn đoán sai quyết tâm ra giá của Đinh Uyển Ngôn, mà là Đông Phương Phức ở một bên lén quấy rồi. Khiến hắn biệt khuất nhất chính là, Đông Phương Phức ngươi quấy rối thì cứ quấy rối, có cần phải nói ra như vậy không? Đây rõ ràng là không hề đặt Bách Lý Vân hắn vào mắt. Bất quá, dù đánh vào mặt hắn trước mặt mọi người như thế, hắn có thể làm gì được đây? Chẳng lẽ lại tìm Đông Phương Phức dốc sức liều mạng sao? Đừng nói là Đông Phương Phức, cho dù là Đinh Uyển Ngôn cũng không phải hắn có thể đánh thắng được. Càng nghĩ, cuối cùng đành phải tính toán mọi chuyện lên đầu Lôi Động, trong hai mắt oán khí đằng đằng, vọt thẳng về phía Lôi Động Lôi Động bị ánh mắt u oán kia của Bách Lý Vân nhìn chằm chằm toàn thân đều không được tự nhiên, trong nội tâm không hiểu thấu thầm mắng, không phải Đinh sư tỷ và Đông Phương Phức đánh vào mặt ngươi sao? Ngươi không nhìn các nàng, nhìn vào ta làm gì?

- Như vậy sao được chứ?

Đinh Uyển Ngôn chậm rãi lắc đầu nói:

- Đa tạ hảo ý của Đông Phương sư tỷ, ta vốn là chuẩn bị mua cho Tả sư đệ, cũng không thể lấy không pháp khí của ngươi được.

- Đinh sư tỷ nói lời ấy sai rồi, tiểu muội đối với phong thái của sư tỷ đã ngưỡng mộ từ lâu, chỉ hận quanh năm tu luyện Huyền Âm đại pháp không có chút thành tựu không được đi ra ngoài, không cách nào đến Vạn Quỷ Quật bái kiến sư tỷ. Ta và ngươi đồng tông cùng giới, lại bị người hợp xưng là Âm Sát song anh, lẽ ra phải qua lại nhiều hơn mới phải, chỉ một thanh Ma Linh kiếm có là gì chứ?

Đông Phương Phức ăn nói rõ ràng, thái độ thành khẩn. Bất quá có lẽ như nàng nói, nàng tu luyện Huyền Âm đại pháp vậy nên thanh âm và khí chất mới đều lạnh thấu xương như thế.

- Cái này?

Đinh Uyển Ngôn cũng có chút ít do dự, nàng và Đông Phương Phức cũng mới gặp lần đâu, nếu nhận đồ vật quý trọng như thế thì...

- Sư tỷ, ta thấy Đông Phương sư tỷ làm người hào sảng, lại thành tâm kết giao với sư tỷ...

Lôi Động lại khẽ động trong lòng, gián tiếp đầu độc:

- Nếu không nhận lấy, chẳng phải sẽ phật một mảnh tâm ý của người ta sao? Còn nữa, đấu giá hội đại khái sẽ không cùng lúc xuất hiện hai thanh thượng phẩm phi hành pháp khí đâu, bỏ lỡ lần này, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian đấy.

- Được rồi.

Đinh Uyển Ngôn cũng là nữ tử sảng khoái, Lôi Động lại khuyên bảo nên liền gật đầu, dịu dàng nói:

- Vậy xin cảm ơn Đông Phương sư tỷ rồi.

- Đinh sư tỷ quá mức khách khí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Theo ta thấy, tu vi hai người cũng không kém nhau lắm, không bằng trực tiếp kêu tên, lại hoặc là xưng tỷ muội. Tránh khỏi cứ gọi nhau là sư tỷ, quá mức xa lạ. Dù sao, hai vị sư tỷ không phải ở bên ngoài bị hợp xưng là Âm Sát song anh sao?

Lôi Động lại bắt đầu khuyến khích.

Đinh Uyển Ngôn như cười như không nhìn hắn:

- Lôi Động, hai nữ tử chúng ta đang nói chuyện, ngươi làm trò gì thế? Nhiệt tâm như vậy làm gì?

Lôi Động cười khan hai tiếng, phảng phất như âm mưu bị vạch trần:

- Cái kia, hai vị sư tỷ, tiểu đệ ăn ngay nói thật chớ nên để ý.

Lại ho khan vài tiếng, sắc mặt nghiêm nghị nói:

- Hai vị sư tỷ đều là nhân trung chi phượng, nếu không phải thiên tư trác tuyệt, tu vi cao thâm, cũng đều được lão tổ của mình sủng ái, chính là thiên chi kiêu tử. Mà Lôi Động ta thì sao, tư chất bình thường, trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, mỗi khi đi một bước đều nơm nớp lo sợ, rất sợ bước vào chỗ vạn kiếp bất phục. Cũng may có Đinh sư tỷ thường xuyên bảo hộ tiểu đệ, tiểu đệ mới có thể thoải mái sống tới ngày nay. Bởi vậy, tiểu đệ đương nhiên hi vọng sư tỷ có thể càng mạnh càng tốt. Tu tiên thế giới ngày nay, nếu không có vận khí vô cùng tốt thì đơn chuyện thương độc mã đã không còn phổ biến nữa.

Lôi Động nói xong, hữu ý vô ý liếc qua mấy tán tu, nở nụ cười:

- Ôm thành đoàn, cuốn thành một cuộn dây thừng, giúp đỡ lẫn nhau, mới chính là vương đạo, mới có thể đi càng xa hơn trong thế giới tàn khốc này.

- Phốc phốc.

Đinh Uyển Ngôn nở nụ cười:

- Ngươi muốn ôm đùi Đông Phương thì cứ nói ra đi, cần gì phải nói thế.

- Hắc hắc, cái kia, tiểu đệ chỉ là một tiểu nhân vật, không được cường đại khí phách như các lão tổ.

Lôi Động sau khi cười xong, thần sắc có chút cô đơn:

- Càng không có được tư chất hiếm thấy như hai vị sư tỷ, được toàn bộ tông phái bảo hộ và chờ đợi, không người nào dám gây. Tiểu đệ ở trong thế giới này, chỉ có thể đau khổ giãy dụa, kiệt lực sống sót mà thôi.

Đinh Uyển Ngôn cũng thấy Lôi Động vì tư chất mà tu luyện vô cùng vất cả, nhất là lần ở Tiểu Âm Sát Động, suốt một năm cũng không được bước ra ngoài một bước, hơn nữa cũng không hề lười biếng, mỗi ngày đều chịu đau khổ dày vò ở nơi Âm Sát thịnh nhất. Chỉ một câu, kiệt lực sống sót mà thôi, chỉ câu nói đơn giản chân thành như thế...nhưng lại khiến nội tâm Đinh Uyển Ngôn rung động, không khỏi hơi chút sầu não.

Sau khi trầm mặc một chút, phảng phất bị ngữ điệu cô đơn kia lây nhiễm, Đinh Uyển Ngôn khẽ thở dài:

- Lôi Động, đệ nói không sai, tuy rằng tu vi, tư chất của chúng ta hơn đệ một bậc, nhưng có ai mà không đang giãy dụa trong cái thế giới mạnh được yếu thua này chứ.

Nghe được lời kia của Lôi Động, Đông Phương Phức cũng hơi ghé mắt nhìn hắn một chút.

- Haha, sư tỷ không cần quá mức ưu thương, dưới gầm trời này là một đại nhân vật, không giống chúng ta, phải chậm rãi đi từng bước một.

Lôi Động lại trở nên cởi mở, cười nói:

- Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, sớm muộn gì cũng có một ngày sư tỷ ngươi sẽ trở thành một đại ma nữ phong vân một cõi thiên hạ, dậm chân một phát thiên địa đều phải biến sắc.