Thích Phỉ Phỉ những ngày này đã chịu quá nhiều cực khổ rồi, vậy nên phẫn nộ quát mắng:
- Coi như bản nãi nãi biết rõ, cũng không nói cho lão yêu quái như ngươi biết. Ngươi giết bản nãi nãi đi, Lôi đại ca sớm muộn gì cũng sẽ thay ta báo thù.
- Hắn dám ~
Thiên Ma trong lòng xấu hổ, quơ quơ tay áo vỗ vào Thích Phỉ Phỉ, cả giận nói:
- Bản tôn bóp chết ngươi, giống như bóp chết một con kiến vậy.
Thích Phỉ Phỉ bị đập bay ra ngoài không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Với bổn sự xem sắc mặt nhiều năm của mình, nàng nhận ra giữa Thiên Ma và Lôi Động tựa hồ có ẩn tình gì đó. Đúng, đúng. Nhìn bộ dáng thần sắc kia của nàng, giống như là một oán phụ đang ghen vậy, đừng nói là...
Khi trong đầu Thích Phỉ Phỉ hiện lên ý nghĩ này, cho dù là bản thân nàng cũng kinh ngạc trợn tròn mắt. Cái này, cái này không thể a? Bổn sự của Lôi Động lớn vậy sao?
Thậm, thậm chí ngay cả Thiên Ma cũng cấu kết rồi a? Chậc chậc, thật đúng là rất lợi hại, không uổng công Thích Phỉ Phỉ ta vì gia hỏa không có lương tâm này mà tìm cái chết.
Thích Phỉ Phỉ nghĩ tới khả năng này, vừa mừng vừa sợ. Đã có hy vọng sống, có thể không vui sao? Thích Phỉ Phỉ tuy rằng vừa mới thông suốt, nhưng đó là dưới tình huống nhận định mình hẳn phải chế. Nếu có thể không chết thì... ai mà nguyện ý tìm chết chứ? Nàng liên tục không ngừng xem sắc mặt mà mã thí tâng bốc, nói gần nói xa, bắt đầu loáng thoáng tỏ vẻ bất mãn đối với việc Đinh Uyển Ngôn chiếm lấy Lôi Động. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bổn sự của Thích Phỉ Phỉ ở phương diện này không nhỏ, sau một phen, Thiên Ma với bộ dáng tiểu oán phụ đã tiêu tán khá nhiều địch ý đối với nàng, nhiều hơn chút cảm giác cùng chung mối thù. Trên thực tế, qua nhiều năm như vậy, Thiên Ma cho tới giờ trong lòng đều không thoải mái, danh không chánh, ngôn không thuận, coi như Lôi Động mất tích, nàng cũng phải nuốt lo lắng và ủy khuất vào bụng, sống dưới bi kịch tiểu tình nhân bí mật.
Các nàng lại không biết, lúc này trong hoang mạc đã nổi lên nguy cơ trước nay chưa từng có. Từng bầy yêu thú vốn nước giếng không phạm nước sông, một còn đều có địa bàn, phồn diễn sinh sống lại bỗng nhiên nổi điên lên chạy loạn khắp nơi, sau khi gặp được nhau cũng không công kích mà đều như đã thương lượng tốt, đuổi về phía một hướng.
Một đoàn yêu thú cấp bậc bất đồng, chủng quần bất đồng tạo thành từng đợt thú triều nhỏ. Mà từng đợt thú triều nhỏ lại như Hải Nạp Bách Xuyên, hợp cùng một chỗ, tạo thành một mảnh hải dương yêu thú, không biết mệt mỏi bôn tập về phướng bắc, tạo thành một lớp thú triều khủng bố.
Mặc dù nói đợt thú triều kia, ngoài chín thành đều là yêu thú Luyện Khí kỳ, nhưng cũng không thiếu yêu thú Trúc Cơ kỳ, Kim Đan cũng ngẫu nhiên có thể thấy được. Thậm chí, Lôi Động còn mơ hồ cảm nhận được trong đám thú triều khổng lồ kia, có một cổ khí tức khiến lòng người lạnh buốt. Loại khí tức này, tuyệt đối là thực lực cấp Nguyên Anh.
Nếu chỉ là một cổ thú triều, bọn người Lôi Động ngược lại sẽ không để vào mắt, sau khi tiêu diệt một đợt thú triều nhỏ do hai ba trăm con yêu thú tạo thành, Lôi Động rốt cục cũng phải chạy trối chết. Mục tiêu của phi chu cỡ lớn trên không trung thực sự quá rõ ràng, không thể không thu hồi nó lại, cả đám không thể không tìm một nhai động để ẩn nấp, thu liễm khí tức lại.
Đại hoang mạc, chỉ cách gọi chung của khối khu vực lớn gấp trăm lần Khang Châu Triệu Châu cộng lại, chỉ là trong đó khu vực cồn cát sa mạc chiếm đa số thôi. Trên thực tế, các loại núi non trùng điệp, hoặc là đầm lầy hồ nước, rừng rậm sông lớn nhiều vô số kể, thậm chí trong đó không thiếu các hoàn cảnh U Minh hoặc Luyện Ngục cỡ nhỏ. Bắt đầu từ thời kỳ viễn cổ đã có vô số yêu thú phồn diễn sinh sống trong khu vực vô cùng rộng lớn này rồi.
Bởi vì khu vực quá lớn, các loại yêu thú quá nhiều, khiến cho đại hoang mạc sinh ra các khu vực cấm địa, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không dám nhắm mắt đi bừa trong đó. Bởi vậy, không biết bao nhiêu năm qua đi, tất cả môn phái, hoặc chủng tộc có trí tuệ sau khi chiến tranh thất bại thì thường sẽ chạy vào trong đại hoang mạc để cầu một đường sinh cơ.
Tuy nói trong đó có không ít chủng tộc cũng diệt đoàn, nhưng trải qua thời kỳ diễn biến nhàm chán cũng đã dần dần thích ứng với hoàn cảnh nơi này, cắm rễ sinh tồn. Tỷ như Man tộc, Độc Giác tộc là hai loại trong đó. Man tộc là Thủ Hộ Giả nhất tộc của Thượng Cổ Ma Đế tông. Mà Độc Giác tộc, lại là hậu duệ mà Ma giới Độc Giác Cuồng Ma lưu lại.
Năm đó đại quân Ma giới lúc bại lui khỏi Cửu Châu, lui lại vội vàng, nhưng vẫn có không ít chủng tộc Ma giới lưu lại hậu duệ ở Cửu Châu giới, Độc Giác tộc bất quá chỉ là một trong số đó thôi.
Vào thời Viễn Cổ, vô số chủng tộc cường hoành mọc lên san sát như rừng. Viễn Cổ Cự Nhân Tộc chính là một trong số đó. Trong truyền thuyết, Viễn Cổ cự nhân thân cao hơn trăm trượng, người cao thì nghe nói có thể hơn cả ngàn trượng. Lúc hành tộc, thường theo đó thì dãy núi sẽ sụp đổ, dòng sông thay đổi tuyến đường.
Mặc dù vào thời Viễn Cổ, Cự Nhân Tộc cũng là một chủng tộc cường hoành. Nhưng có được tất có mất, Cự Nhân Tộc trời sinh đã có được sức chiến đầu cường đại, nhưng chỉ số thông minh lại không được cao. So với các chủng tộc có trí tuệ khác, cự nhân chỉ có thể coi là là loại nằm giữa yêu thú và chủng tộc có trí tuệ thôi.
Bởi vậy, Viễn Cổ cự nhân quyền lớn tay to, hiếu chiến táo bạo đã trở thành người bi kịch trong chiến tranh Viễn Cổ. Cuối cùng, chủng tộc Viễn Cổ cự nhân thiếu chút nữa đã bị diệt sạch. Chỉ lại một ít người miễn cưỡng vẫn còn tồn tại. Theo sự thay đổi Thương Hải Tang Điền, vô số năm sau, hậu duệ của Viễn Cổ cự nhân cũng theo hoàn cảnh biến hóa mà biến hóa, tỷ như trong đại hoang mạc này, hậu dệ của cự nhân nhất tộc chính là thổ cự nhân.
Cửu Châu hiện giờ Thiên địa linh khí đã ít hơn thời viễn cổ vô số lần, tự nhiên không có khả năng giống như Viễn Cổ, tùy tùy tiện tiện liền có thể thai nghén ra rất nhiều tánh mạng cường hoành. Cự nhân nhất tộc cũng theo quá trình sinh sôi nảy nở mà càng ngày càng thoái hóa.
Thổ cự nhân hiện giờ, sau khi trưởng thành, thân cao chỉ có hai mươi trượng, bề ngoài hiện lên màu đất. Chỉ cơ bắp của chúng hở ra từng khối, giống như là nham thạch vậy. Trên thực tế những thứ kia thực sự đều là nham thạch, cự nhân nhất tộc không giống với nhân loại, thực sự không phải là thân thể huyết nhục thuần túy. Trong quá trình bọn hắn phát triển, sẽ hấp thu đại lượng nguyên tố.
Tỷ như thổ cự nhân, từ sinh ra đến lớn lên sẽ không ngừng hấp thu thổ nguyên tố. Khiến cho cho lực phòng ngự quanh thân thổ cự nhân không hề tầm thường, khó có thể công phá. Mà bọn hắn chẳng những am hiểu vật lộn mà còn am hiểu lợi dụng thổ nguyên tố bàng bạc trong cơ thể, ngưng kết thành từng khối nham thạch cứng rắn trầm trọng để công kích từ xa nữa.
Sở dĩ đề cập đến thổ cự nhân, thứ nhất là Lôi Động ở Bắc Tắc Khẩu đã được chứng kiến sự lợi hại của thổ cự nhân, nguyên một đám giống như pháo đài di động cường đại vậy. Thứ hai, Lôi Động chật vật tránh né thú triều, lúc tránh né vào nhai động, trong lúc vô tình đã phát hiện ra một bộ lạc Thổ Cự Nhân.