Thời Không Chủ thần nghe Hàn Thạc đáp ứng thì khuôn mặt già nua kia liền nở nụ cười nhẹ nhàng. Đột nhiên cái thế giới do ông ta tạo ra chợt trở nên bình lặng trở lại. Trên bầu trời dần hiện ra một thông đạo kỳ dị muôn màu muôn sắc trải thẳng tới trước hai thân ngoại hóa thân của Hàn Thạc mới dừng lại. Hàn Thạc dõi mắt nhìn vào trong thông đạo thì phát hiện ra nơi đó có ánh quang mang không ngừng bắn khắp nơi, lực lượng hỗn loạn trong không gian va chạm lẫn nhau như muốn xé nát tất cả những gì trong đó. Một luồng khí tức cổ xưa dần dần tán phát ra. - Đi theo ta, ta dẫn ngươi tới nơi này. - Đột nhiên khuôn mặt già nua tại thế giới này của Thời Không Chủ thần chợt biến mất. Trong thông đạo kỳ dị muôn màu sắc kia thoáng ẩn hiện một bóng hình lọm khọm, thanh âm như từ bóng hình đó nói với Hàn Thạc. Linh hồn thần hồn vừa máy động thì lập tức phát giác ra được khí tức cổ xưa này chính phát ra từ bóng hình hiện ra trong thông đạo. Hàn Thạc do dự một chút rồi liền cười tiêu sái, bước chân đi vào thông đạo kỳ dị kia. Hai thân ngoại hóa thân vừa đi vào thông đạo thì lực lượng hỗn loạn trong không gian chợt phóng tới khiến cho thân thể Hàn Thạc vặn vẹo đủ mọi chỗ. Không đợi cho hắn kịp chuẩn bị, một luồng quang mang chói mắt chợt bạo phát rồi lực lượng không gian tạo ra áp lực khiến cho cả hai thân thể của Hàn Thạc bị hút vào trong đó. Một lúc sau Hàn Thạc xuất hiện trên một đám mây trắng dầy đặc. Trước mặt hắn là một lão già lọm khọm đang mỉm cười nhẹ giọng nói với hắn: - Cảm tạ ngươi! Hàn Thạc lập tức ý thức được lão già này chính là Thời Không Chủ thần, vì trên người ông ta hắn cảm thấy một cỗ lực lượng kinh hồn giống như của ba người Nestor, Ám Mông, Gurrado mà hắn đã từng giao lưu. Tự nhiên hắn biết đó chính là lực lượng của thần cách. Nguồn truyện: Truyện FULL - Không cần khách khí, nếu như ta có thể đạt tới cảnh giới đó, ta sẽ góp chút sức. - Hàn Thạc cười cười hứa hẹn. Hai thân ngoại hoá thân trước đây bị tách ra, nay lợi dụng lực lượng không gian đã nhập lại thành một. - Đây không phải là thế giới do lão tạo ra à? - Hàn Thạc không còn cảm giác được sự khác thường trong lực lượng không gian mà lại có thể cảm nhận được sự tồn tạo của nguyên tố, vì thế hắn biết được mình đã đi khỏi thế giới do ông ta sáng tạo ra. - Đương nhiên không phải là thế giới ta tạo ra. Thời Không Chủ thần mỉm cười rồi đưa tay chỉ về phía trước nói: - Ngươi xem đó là gì vậy? Giữa mê vụ dầy đặc có một cổ thành nguy nga sừng sững. Chung quanh cổ thành sấm sét chói lòa, gió bão giông tố không ngừng, đủ loại lực lượng Tử vong, Hủy diệt, Quang minh va chạm lẫn nhau tạo ra thành tầng tầng kết giới mắt thường khó lòng thấy được để bao bọc lấy tòa cổ thành kia. Thoáng nhìn thì tòa cổ thành kia dường như là vật có sinh mệnh vậy. Nó di động không ngừng giữa mê vụ. Đi tới đâu, sấm sét chói mắt, thiên hỏa thiêu đốt bám chặt lấy nó. Đủ loại lực lượng của vũ trụ này va chạm lẫn nhau tạo thành kết giới với quang mang muôn màu sắc xinh đẹp dị thường. - Thiên Không thành. - Hàn Thạc hít một hơi sâu rồi trầm giọng nói. - Không sai, chính là Thiên Không thành. Thời Không Chủ thần gật đầu, vẻ mặt già nua trở nên nghiêm trọng: - Tòa thành này là do chính bà ta tạo ra, không ngừng di động hấp thu lấy đủ hệ lực lượng trên vũ trụ này. Thiên Không thành di động đến đâu thì sẽ phá hủy hết tất cả mọi vật chất chắn đường. Từ khi bà ta trầm tịch tới nay đã có năm sáu vị diện bị Thiên Không thành nghiền nát rồi. - Bà ta vì sao lại làm như vậy? - Hàn Thạc ngạc nhiên hỏi. Bao nhiêu vị diện bị Thiên Không thành nghiền nát như vậy thì là lực lượng cỡ nào cơ chứ? Bà ta bị trọng thương trầm tịch bên trong mà vẫn có thể lợi dụng Thiên Không thành để phá hủy vị diện. Vậy bà ta rốt cuộc cường đại cỡ nào chứ hả? - Thần cách do bọn ta chưởng quản cần phải có lực lượng tín ngưỡng. Điểm này ta nghĩ bọn Nestor hẳn đã từng nói cho ngươi biết. Lực lượng tín ngưỡng đến từ tất cả các sinh mạng của vị diện. Nếu như tất cả các sinh mệnh cấp thấp của vị diện bị biến mất thì bọn ta sẽ không thể tiếp tục giành được lực lượng tín ngưỡng. Đến khi đó thì thần cách sẽ thoát ly khỏi sự chưởng quản của chúng ta để trở về Thiên Không thành. Thời Không Chủ thần thở dài, mở miệng đầy vẻ u ám: - Cho dù bà ta bị trầm tịch trong Thiên Không thành vẫn nắm lấy quyền chủ động, áp bức bọn ta, thủy chung vẫn xiết chặt họng bọn ta, mãi sống dưới sự ám ảnh của bà ta. Kết giới do các hệ lực lượng đang va chạm lẫn nhau khá giống với mười hai đại Thần cách Chủ thần. - Kết giới bảo vệ Thiên Không thành bao gồm tất cả lực lượng của vũ trụ này. Các lực lượng kết giới đang xung kích lẫn nhau vô cùng kiên cố. Lực lượng thần cách của mười hai người bọn ta cũng không thể đột phá kết giới được, chỉ đành trơ mắt nhìn nó phá hủy từng vị diện một mà chẳng làm được gì. Thời Không Chủ thần lắc đầu cười khổ rồi than thở: - Điều mà bọn ta có thể làm chính là ra sức mang đi hết tất cả sinh mạng trên bề mặt vị diện để bảo vệ bọn chúng. Chỉ có điều rất nhiều sinh mạng không tình nguyện bỏ đi, và cũng không tin rằng thế giới bọn họ sẽ đột nhiên bị hủy diệt. Cho dù bọn ta dùng lực lượng thần điện ràng buộc bọn ho, cũng có rất nhiều người không tin, thậm chí còn hoài nghi tín ngưỡng của bọn ta, phản kháng lại sự ràng buộc của bọn ta, rốt cuộc rồi cũng bị tiêu diệt khi vị diện bùng nổ. - Bao nhiêu năm nay, đã có biết bao sinh mạng bị tiêu diệt như vậy. Lực tín ngưỡng của bọn ta càng lúc càng ít đi. Theo hướng này thì cho dù bà ta không ra thoát khỏi Thiên Không thành cũng bức tử được toàn bộ chúng ta. - Quả nhiên là âm độc. - Hàn Thạc la lớn. Rốt cuộc rồi cũng hiểu rõ vì sao mười hai đại Thần cách Chủ thần phải gấp rút xây dựng thần điện ở các vị diện rồi vì lực lượng tín ngưỡng mà không ngừng tranh đoạt chém giết lẫn nhau. - Ngươi có lẽ còn chưa biết, trọng tâm của mỗi vị diện còn chứa một cỗ lực lượng khổng lồ. Đến khi vị diện đó bùng nổ thì cỗ lực lượng kia sẽ phóng ra ngoài, sau đó bị Thiên Không thành hấp thu lấy, càng khiến bà ta hồi phục nhanh hơn. Nhiều năm nay, mỗi lần có vị diện bị phá hủy là bà ta sẽ khôi phục lại được một phần. Hiện giờ hẳn đã khôi phục được một phần ba lực lượng rồi. Thời Không Chủ thần hít một hơi rồi nói tiếp: - Cho nên bà ta vừa quản lý được giấc ngủ là đã bắt đầu chuẩn bị thu thập bọn ta. - Vì sao vậy? - Hàn Thạc nghi hoặc lên tiếng hỏi. - Bởi vì phương hướng di chuyển của Thiên Không thành chính là Chúng Thần đại lục. - Thời Không Chủ thần nhẹ nhàng lên tiếng. Lời này vừa nói ra đã khiến sắc mặt Hàn Thạc biến đổi. Chúng Thần đại lục chính là cơ sở sinh tồn của mười hai đại Thần cách Chủ thần, cũng là nơi có lực lượng mạnh mẽ nhất của vũ trụ này. Nếu như Chúng Thần đại lục cũng bị Thiên Không thành phá hủy, vậy thì khi lực lượng vị diện bị phá hủy phóng ra, được bà ta hấp thu lấy thì mười hai đại Thần cách Chủ thần còn lối thoát sao? - Cứ nghĩ như vậy thì biết ngay cỗ lực lượng trên vị diện của Chúng Thần đại lục so với của tất cả vị diện bị phá hủy từ trước đến giờ còn nhiều hơn. Một khi Chúng Thần đại lục sụp đổ, bà ta có được cỗ lực lượng kia thì sẽ hồi phục được thêm một phần ba, đến khi đó vị diện này nào ai còn là đối thủ bà ta. - Thời Không Chủ thần lên tiếng có chút tuyệt vọng. - Chúng ta còn bao nhiêu thời gian? - Hàn Thạc nhíu mày, ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. - Chiếu theo tốc độ di chuyển của Thiên Không thành thì thêm hai trăm ba chục năm nữa là nó sẽ tới được Chúng Thần đại lục. Bọn ta cần phải nội trong khoảng thời gian này đánh phá được kết giới, cần phải chuẩn bị cho kỹ trước lúc đó. Chúng Thần chi chiến cũng phải kết thúc trong thời gian này, bằng không ai cũng không thoát khỏi bàn tay của bà ta. - Thời Không Chủ thần khó khăn lắm mới nói được lời này. - Thật là một đề tài nghiêm trọng ha! - Một luồng hỏa diễm lướt tới, ngọn lửa vặn vẹo một hồi rồi hiện ra một người đàn ông da thịt đỏ ửng, cả người như đang bị liệt hỏa thiêu đốt, hỏa nguyên tố quyện trên người hắn ta không hề tiêu tán, còn nóng hơn so với mặt trời. - Charteris, ngươi cũng đến rồi à. - Thời Không Chủ thần nhìn thấy người đàn ông bộ dáng như đang bị thiêu đốt này vẫn lộ ra nét mặt lãnh đạm. - Fernando, còn tưởng ngươi trốn đâu rồi chứ, thì ra không phải là không quan tâm tới Thiên Không thành. Hỏa Chủ thần Charteris cười tươi rói liếc mắt nhìn Hàn Thạc rồi niềm nở nói: - Ồ, ngươi là Hàn Thạc à? Ta đã muốn gặp ngươi từ lâu, không ngờ lại gặp ngươi ở đây. Thế nào, nhìn thấy Thiên Không thành càng lúc càng đến gần có cảm tưởng gì không? Còn chưa thấy mặt Charteris thì sau khi lời nói phát ra hắn đã đột nhiên di chuyển đến bên cạnh Hàn Thạc. Sóng nhiệt khủng bố cũng theo đó xông tới. Tấm thân này của Hàn Thạc do hai thân ngoại hóa thân bị ép xoắn lại với nhau cũng có chút thiếu điều chịu không nổi, khiến hắn có cảm giác như bị lọt vào biển sâu. Hàn Thạc hơi thối lui về sau một chút rồi vừa đưa mắt nhìn Thiên Không thành không ngừng chuyển động, vừa thản nhiên lên tiếng: - Binh đến thì tướng ngăn, còn làm sao chứ? - Cũng vẫn chịu được à. Khoé miệng Charteris đầy nét châm biếm, nhìn chằm chằm Hàn Thạc, cơ hồ hơi thất vọng. Hắn quay đầu nhìn Thời Không Chủ thần Fernando rồi nhíu mày nói: - Bao nhiêu năm nay ngươi vẫn chưa tìm ra biện pháp nào à? Nếu có thể đẩy Thiên Không thành đi vũ trụ nào khác, có lẽ bọn ta sẽ không lâm vào tình thế bị động kiểu này. - Nếu ta có lực lượng này thì đã sớm đi trước một bước rời bỏ vũ trụ này rồi, và cũng mặc kệ sống chết của các ngươi. - Fernando dường như cũng không nể mặt hắn ta lắm, hờ hững mở lời châm biếm. Một giọt nước trong suốt khổng lồ chợt xuất hiện bên cạnh Hàn Thạc. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì giọt nước trong suốt đó đã bao bọc lấy hắn. Thủy hệ lực lượng trói chặt Hàn Thạc, mặc cho hắn giãy dụa kiểu nào cũng không thể thoát ra khỏi nó. Một người phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ với khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện từ trong hư không. Da thịt nàng ta trong suốt, trên người còn phát ra một cỗ hàn khí lạnh thấu xương. Nàng ta liếc mắt nhìn Hàn Thạc đang cực lực giãy dụa bên trong giọt nước rồi sầm mặt nói: - Bọn ta đem tất cả hy vọng đặt trên người kẻ đó, có phải là hơi quá mạo hiểm rồi không. Lực lượng cỡ hắn nếu muốn trong hai trăm ba chục năm mà đánh phá được kết giới của Thiên Không thành thì quả thật là kẻ khờ nằm mộng. - Mạn Nhu, nếu ngươi có cách thì đừng ngại thử phá kết giới một phen. Nếu như ngươi có biện pháp thì Nestor ta sau này sẽ nghe lời của ngươi. - Tử khí thâm trầm dồn dập kéo tới rồi ba người Nestor, Gurrado và Ám Mông từ trong không trung xuất hiện, vừa đi vừa phát ra giọng điệu châm chọc Thủy nữ thần. Thủy nữ thần Mạn Nhu nhíu mày nhìn Nestor, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng rồi thu hồi lại giọt nước đang cầm tù Hàn Thạc. Đại Ma Vương