Cuộc giết chóc gần như không có chống cự gì chẳng mấy chốc chấm dứt. Kể cả Killian, tổng cộng có sáu thanh niên, không có lấy một tên có thể thoát khỏi bàn tay của Huyết Linh, toàn bộ bị hắn lãnh khốc giết chết, tử trạng cực thảm! Những việc thế này không hiếm thấy ở Thâm Uyên giới, đến cả ba cô Khiết Bích Nhi, Heimann, đều không lộ ra chút động tâm nào, nhất là ba cô sau khi đã biết một vài việc mà mẫu thân Huyết Linh tao ngộ, lại càng không cảm thấy cách làm của Huyết Linh có gì không đúng. Chẳng mấy chốc sau khi giết người, lớp da đỏ như máu của Huyết Linh đã khôi phục bình thường, mùi máu tươi đậm đặc cũng biến mất. Huyết Linh thở hổn hển, nhìn thảm cảnh do hắn gây ra, cúi đầu khóc thầm, so với cảnh đáng sợ vừa rồi, Huyết Linh lúc này có vẻ mềm yếu bất lực. Thân là sư phụ, Hàn Thạc thong thả bước tới sau lưng Huyết Linh, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai hắn, ôn nhu nói: - Nợ máu trả bằng máu, ngươi không làm gì sai cả. Ngươi lần đầu tiên giết người, có thể sẽ có chút tâm tình không khống chế được. Nhưng ta nghĩ sau này ngươi sẽ như ta, từ từ chai sạn, cũng không hề dao động chút nào khi giết người. - Sư phụ, ta không phải không khống chế được tâm tình vì chúng đâu, ta đang khóc cho mẫu thân ta. Ta nghĩ, nếu mẫu thân ta biết ta đã báo thù cho bà, hẳn là sẽ vui mừng…… - Huyết Linh mắt nhòa lệ ngẩng đầu nhìn Hàn Thạc, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, giải thích. Hàn Thạc ngạc nhiên, gật đầu mỉm cười nói: - Đúng, đồ nhi tốt, sư phụ không nhìn lầm ngươi! Ánh mắt Huyết Linh dần dần kiên định lại, dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, trầm giọng nói: - Đám phụ thân của bọn Killian càng đáng hận hơn, ta sẽ không buông tha những tên này! - Yên tâm đi, rất nhanh thôi, không ai trong số chúng có thể thoát khỏi tay ngươi! - Hàn Thạc hiểu, so với Killian, những người trưởng thành lại càng gây ra nhiều sự đau xót cho cả gia đình hắn, nhất là những người này vốn trước kia còn là thủ hạ của phụ thân hắn, điểm này càng làm cho Huyết Linh khó có thể tha thứ được. - E hèm…… Tên Ác ma cấp một vẫn luôn bàng quan quan sát đột nhiên ho khẽ một tiếng. Đến khi Hàn Thạc nhìn về phía hắn, hắn nhíu mày nói: - Hắc Ngọc Ma Vương thành mặc dù không phải là một thành thị nghiêm cấm vũ đấu, nhưng cách làm của đứa nhỏ này đích xác vượt qua một vài quy tắc, ngươi làm sư phụ, bây giờ cũng nên nghĩ lại cho hắn, không nên tiếp tục dung túng cho hắn phạm sai lầm nữa. - À? Hàn Thạc liếc Ác ma cấp một cười mà như không, nói vẻ trào phúng: - Khi nào thì Hắc Ma vệ lại bắt đầu nghĩ thay cho người khác thế? Hắc hắc, theo ta được biết, Hắc Ma vệ hẳn không có loại rỗi hơi lắm chuyện này? Ác ma cấp một hơi xấu hổ, nhìn nhìn Huyết Linh, cố nói vớt: - Đó là vì ta thấy thằng bé này là một nhân tài, cho nên mới nghĩ cho hắn. - Yên tâm đi, sự tình giữa ta và đồ nhi không cần ngươi quan tâm. Hàn Thạc nhìn chằm chằm vào Ác ma cấp một, nói như chém đinh chặt sắt: - Bất luận hắn xảy ra việc gì, ta đều có thể đảm đương được, ngươi cũng đừng phí tâm nữa! - Cám ơn sư phụ! - Huyết Linh trong lòng rất thoải mái. Lần này hắn được khí phách của sư phụ thần bí thuyết phục hoàn toàn, hắn sinh sống ở Hắc Ngọc Ma Vương thành nhiều năm, trước giờ chưa từng gặp qua ai dám nói chuyện với Hắc Ma vệ như vậy cả! Hừ lạnh một tiếng, tên Hắc Ma vệ này cũng lần chần không nỡ xuống đài, vẻ mặt sượng cứng nói: - Ai nói mà chẳng mạnh miệng, mặc dù ngươi có thực lực rất mạnh, nhưng cũng không phải có thể lấy lực một mà chống trời được. Ta không tin ngươi có thể hoành hành ở Hắc Ngọc Ma Vương thành! - Hắn có thể đấy! - Tiếng khẳng định trầm trầm đột nhiên vang lên. Vừa mới nghe xong, đã thấy hai vợ chồng Berde và Cinia tới trước mặt Hàn Thạc. - Berde đại nhân, Cinia đại nhân, các ngài sao lại đến đây? - Tên Ác ma cấp một thần sắc cả kinh, vội vàng cung kính hướng về phía hai người hành lễ, thái độ rất kính sợ. - Đương nhiên không phải vì ngươi! Berde khinh thường tới trước mặt Hàn Thạc, không quan tâm đến tên Ác ma cấp một đang cúi người cung kính, thành khẩn nói: - Hàn Thạc tiên sinh, Manticore đại nhân chính thức mời ngài, xin ngài đi với chúng ta tới Ma Vương điện. Tên Ác ma cấp một thấy cấp trên của mình ngày thường cao cao tại thượng, bây giờ cung kính mời Hàn Thạc, hơn nữa lại lấy danh nghĩa của nhân vật kia, lúc này trợn mắt ngẩn người, mờ mịt nhìn Hàn Thạc, trong đầu trống rỗng. Huyết Linh cũng kinh hãi, sững người nhìn sư phụ thần bí từ trên trời giáng xuống, chỉ vừa nghe cái tên của nhân vật chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn đó, trái tim đã đập loạn lên rồi. Hắn cảm thấy sư phụ lúc này đột nhiên trở nên vô cùng cao lớn. Làm hắn cũng cảm thấy cao lớn theo vị sư phụ này, như là ông trời tặng cho hắn một giấc mộng đẹp, làm hắn có cảm giác lâng lâng như không có thực. Dưới cái nhìn của Ác ma cấp một và Huyết Linh, Hàn Thạc lạnh lùng khẽ gật đầu, mỉm cười nói: - Đừng vội, ta vừa nhận một đồ nhi mới, có một số việc còn phải làm. Chờ ta giải quyết xong những sự tình cho đồ nhi ta, sau đó sẽ đi gặp Manticore đại nhân. Huyết Linh và tên Ác ma cấp một nhìn Hàn Thạc chằm chằm, nghe Hàn Thạc nói thế, trong lòng đều kinh hãi! Manticore trong lòng họ là một sự tồn tại xa thẳm không thể với tới được, cũng là người đứng đầu tín ngưỡng của chúng, trong lòng chúng bất luận kẻ nào cũng không dám làm trái lệnh của Manticore. Thế mà Hàn Thạc phun ra một câu "đừng vội", làm họ cảm thấy rất kinh hãi. Manticore vốn là người có quyền uy tuyệt đối trong lòng họ. Sự lãnh khốc và hung tàn của hắn cũng đã xâm nhập sâu vào lòng người, các loại truyền thuyết về Manticore được lưu truyền khắp nơi, chưa bao giờ nghe có ai dám trái lệnh của Ma Vương này mà có thể còn sống. Bởi vậy, lúc này hai thành dân đã sống rất lâu ở Hắc Ngọc Ma Vương thành đều rùng mình kinh hãi. Sau một khắc, trái tim hai người đang đập thình thịch đột nhiên như dừng lại, chỉ bởi vì Berde lại mỉm cười nói thêm một câu: - Không sao cả, đại nhân nói, nếu Hàn Thạc tiên sinh muốn chơi ở Hắc Ngọc Ma Vương thành thêm một thời gian nữa, đã sai hai chúng ta đi theo giới thiệu, đại nhân có thể đợi Hàn Thạc tiên sinh! Manticore là ai? Một trong năm Đại Ma Vương ở Thâm Uyên giới! Bá chủ của Hắc Ngọc Ma Vương thành! Tâm niệm vừa động, có thể cho tất cả thành dân lập tức chết hết! Một nhân vật quyền hành tuyệt cao với hung danh vang dội Thâm Uyên giới như vậy, chỉ có người khác chờ hắn, làm gì có chuyện hắn chờ người khác? Tên Ác ma cấp một ngay từ đầu cho rằng Berde đại nhân nhất định đang nói dối, lại còn cho rằng cấp trên của mình đã phản bội tín ngưỡng. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn lập tức hiểu được đây là việc không có khả năng. Với sự trung thành của Hắc Ma vệ với Manticore đại nhân, nhất định họ không có khả năng phản bội chủ nhân. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Sau đó, Ác ma cấp một này bị sự thật làm cho sợ ngây người. Nhìn Hàn Thạc thong dong mỉm cười, ngạc nhiên nghĩ thầm: "Người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tại sao Manticore Đại Ma Vương lại nguyện ý đợi hắn?" Vừa nghĩ như vậy, Ác ma cấp một cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà lúc trước sáng suốt, mình không lỗ mãng động thủ với hắn. Chẳng biết từ khi nào mồ hôi lạnh đã chảy ướt đầm vạt áo hắn, ướt sũng cả lưng hắn…… Còn Huyết Linh lại càng chìm vào hạnh phúc cực độ. Bởi vì sư phụ của hắn vì muốn giúp cho hắn, lại tạm hoãn lời mời của Manticore Đại Ma Vương. Đây là ân huệ lớn đến như thế nào…… Huyết Linh đang chìm vào cảm giác hạnh phúc như mộng như ảo. - Cũng tốt, có hai người các ngươi, ta có thể đỡ được rất nhiều phiền toái. Hàn Thạc mỉm cười, liếc nhìn Ác ma cấp một, hỏi: - Ngươi nói xem, ta có thể đảm đương tất cả nguy hiểm cho đồ nhi ta được không? Ác ma cấp một lập tức quì sụp xuống đất, thanh âm run rẩy nói: - Xin lỗi Hàn Thạc tiên sinh, tiểu nhân không biết thân phận của ngài, lúc trước đã dám đắc tội, xin đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân! - Hả? Berde sắc mặt lạnh lùng, liếc nhìn Hàn Thạc, hỏi: - Tên gia hỏa khốn khiếp này có phải lại làm việc gì khiến ngài không hài lòng không, có muốn ta trị tội hắn không? Khoát tay áo, Hàn Thạc mỉm cười: - Không, hắn là một tên rất biết điều, một gia hỏa không tệ. Hắn không mạo phạm ta, không cần làm khó hắn. - Ngươi cút đi! Nơi này không cần ngươi nữa. - Berde hừ nhẹ, tỏ vẻ sốt ruột thúc giục tên thuộc hạ. - Đa tạ Hàn Thạc tiên sinh, đa tạ Berde đại nhân, thuộc hạ cáo lui, thuộc hạ cáo lui! - Ác ma cấp một không dám nhiều lời, khom người dạ dạ thưa thưa, trước mặt bọn người Hàn Thạc, chẳng mấy chốc đã biến mất. - Huyết Linh, đi thôi, ta muốn xem ngươi có chuyện gì chưa giải quyết. Loại cừu hận này, không nên chậm trễ một khắc nào. - Hàn Thạc mỉm cười, nhìn đồ nhi. - Cám ơn sư phụ, đại ân đại đức của sư phụ, Huyết Linh nhất định khắc trong tâm khảm, trọn đời không quên! - Huyết Linh trịnh trọng nói, hai mắt đỏ ngầu, lần này là vì cảm động. - Được rồi được rồi, chỉ có phóng thích tất cả nghi kỵ trong lòng ra, ngươi mới có thể chuyên tâm tu luyện, đi thôi. Hàn Thạc thúc giục, chợt cúi đầu nhìn nhìn vài thi thể bên cạnh, cau mày hỏi Berde: - Những thi thể này, các ngươi xem…… - Loại việc nhỏ này, thủ hạ của ta sẽ tới xử lý, chúng ta đi thôi. - Berde cười nói, ngửa đầu hú lên một tiếng nhỏ, chỉ trong thời gian ba hơi thở, vài vệ sĩ một thân hắc y âm lãnh, đột nhiên tới trước mặt Berde. - Xử lý sạch sẽ những người này. - Berde phân phó. - Tuân mệnh, đại nhân. - Tên cầm đầu thấp giọng trả lời. - Đi thôi. - Hàn Thạc liếc nhìn Huyết Linh, dẫn đầu rời khỏi nơi này. Huyết Linh lưu luyến quay đầu nhìn căn nhà với những căn phòng cũ nát đã sống nhiều năm, nắm chặt bàn tay, rồi quay đầu dứt khoát không nhìn lại nữa, thần sắc kiên định đi theo phía sau Hàn Thạc. Đại Ma Vương Quyển 5