Đại Ma Vương

Chương 578: Vị diện truyền tống trận



- Về nhà?
Hàn Thạc thốt lên, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Behemoth, hỏi:
- Ngươi cũng không phải ở Thâm Uyên giới à?
Behemoth thở dài sâu kín, trong cặp mắt màu xanh tràn đầy cảm thương hoài niệm quá khứ, trầm trầm nói:
- Đúng, giống như ngươi, ta cũng không phải là người Thâm Uyên giới. Ở đây, ta đã đợi nhiều năm rồi, ta chỉ có một người không thân nhân không bằng hữu, ngươi mới đến Thâm Uyên giới không lâu, có thể còn chưa hiểu được sự tịch mịch vô tận ở đây, chà……
Behemoth vừa nói vậy, lòng hiếu kỳ của Hàn Thạc đã bị dẫn dụ. Suy nghĩ một chút, Hàn Thạc gật đầu, nói:
- Ta hiểu được cảm thụ của ngươi, thoát ly khỏi một thế giới quen thuộc, sự cô đơn và tịch mịch này đích xác rất khổ sở.
Hàn Thạc vừa nói như vậy, khoảng cách giữa Behemoth và hắn có vẻ đột nhiên kéo lại gần hơn. Behemoth nhìn nhìn Hàn Thạc nói tiếp:
- Đúng vậy, một thế giới khác có bằng hữu và thân nhân ta, có tất cả những gì ta quen thuộc. Song, thế giới này, cả người lẫn vật đều hoàn toàn xa lạ, giống như những người đã thành Thần như chúng ta, tín đồ cũng như những con kiến, căn bản không phải là đối tượng có thể chia sẻ. Thâm Uyên giới cũng quá nhỏ, ở đây vài chục năm thì có lẽ còn được, nếu phải đợi hơn một ngàn năm, nỗi cô đơn tịch mịch này cứ thay nhau giằng xé, ngươi thử tưởng tượng là biết.
Cô độc một mình, ở một nước xa lạ, đối mặt với sinh vật Thâm Uyên không khác gì những con kiến, đợi hơn một ngàn năm……
Hàn Thạc tưởng tượng, cũng thầm hiểu được cảm thụ của Behemoth, cau mày khẽ gật đầu, hắn đột nhiên cảm thấy đồng tình với cái tên Behemoth chẳng biết là nam hay nữ này. Suy nghĩ một chút, Hàn Thạc trầm giọng nói:
- Ta đúng là rất quen thuộc với vị diện truyền tống trận này, nhưng có thể mở ra hay không thì còn phải thử qua mới có thể xác định được.
- Giúp ta cũng là ngươi giúp mình, ngươi mau mau thử xem, Thâm Uyên không phải là nơi có thể ở lâu. - Nói về vị diện truyền tống trận, Behemoth lại tỏ ra rất sốt rụôt, khẩn cấp nói.
Tinh Thần Sa Lưu quay trở về chỉ là vấn đề thời gian. Thâm Uyên sơn cốc này sớm muộn gì cũng sẽ bị nó tràn ngập. Hàn Thạc đương nhiên hiểu ý của Behemoth, thần thức cường đại như Hàn Thạc, căn bản không ngại tính xâm thực của Tinh Thần Sa Lưu, bản thể Hàn Thạc tu luyện ma công thần thức, nhưng hai hóa thân ngoại thân lại vẫn chỉ là Tử Vong hệ và Hủy Diệt hệ Hạ vị thần.
Thần thức không sợ, cũng không ý nghĩa là hai Thần hồn hóa thân ngoại thân cũng không sợ Tinh Thần Sa Lưu. Sau khi hóa thân ngoại thân có linh hồn, chỉ có thể ẩn nấp trong cơ thể Hàn Thạc, hắn không dám trong tình huống không nắm chắc, mạo hiểm hai hóa thân ngoại thân thật vất vả mới hình thành được.
Bởi vậy, chỉ hơi do dự một chút, Hàn Thạc đã chuẩn bị thử khởi động vị diện truyền tống trận ở Tử Vong Mộ Địa cũ nát này.
Lúc này, "Vèo Vèo Vèo", mấy chục thân ảnh nhất nhất đứng cả phía sau Hàn Thạc. Mấy tên Ác Ma vừa mới được Hàn Thạc thu phục, vì tốc độ quá chậm bị bỏ rơi phía sau, bây giờ rốt cục đã chạy tới.
- Đứng nguyên ở đây, không được cử động! - Bản thể Hàn Thạc hét lên một câu. Vừa nói xong, trước ngực hắn từ từ hiện lên một cái bóng phiêu hốt, vặn vẹo giữa không trung một chút, hình thành một Hàn Thạc khác. Từng bước từng bước đi về phía Tử Vong Mộ Địa.
Bên ngoài Tử Vong Mộ Địa cũ nát này cũng tồn tại kết giới vô hình. Nhưng chẳng biết có phải vì quá lâu rồi, hay là kết giới đó từng bị phá hỏng, nên so với kết giới vô hình ở đại lục Csia thì uy lực của nó yếu bớt đi rất nhiều.
Khi hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ của Hàn Thạc đến gần kết giới vô hình này, Hàn Thạc còn chưa động thủ, trong lòng hắn đột nhiên hiện lên một loại cảm giác rất tinh tường. Không đợi Hàn Thạc suy nghĩ nhiều, chiếc Ma pháp Bào màu đen sẫm trên người đột nhiên sáng lên lục quang mờ mờ, rồi bao phủ cả kết giới của vị diện truyền tống trận cũ nát này, sau đó rất thân thiện mở ra một cái khe nhỏ cho Hàn Thạc thông qua.
Hàn Thạc cả kinh, rồi giật mình tỉnh ngộ đi tới, vui vẻ nói:
- Hóa ra là hắn! Không ngờ, hắc, chết rồi mà vẫn còn giúp ta!
Từ lục quang trên Ma pháp Bào màu đen sẫm, Hàn Thạc vốn quen lợi dụng Khô Lâu pháp trượng mở Tử Vong Mộ địa ở đại lục Csia, lập tức hiểu ngay tên Trung vị thần, chủ nhân của Ma pháp Bào màu đen sẫm mà hắn đang mặc, được hắn hấp thu hoàn toàn Thần hồn, cũng là chủ nhân của Tử Vong Mộ địa ở Thâm Uyên giới này!
- Chuyện gì thế? - Behemoth vừa thấy Hàn Thạc dễ dàng tiến vào, khác hẳn với lúc trước mình phải mạnh mẽ phá vỡ kết giới, đồng tử đột nhiên co rút lại, khẩn cấp hỏi.
- Ta đã nói rồi, ta hiểu rất rõ địa phương này, ngươi yên tâm đi, ta sẽ xử lý. - Khi hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ tiếp tục đi tiếp, còn bản thể đứng ở bên cạnh Behemoth lại đột nhiên mở miệng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Ngươi cũng là Vu yêu? - Behemoth sửng sốt, tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn Hàn Thạc chăm chăm hỏi.
Hàn Thạc cả kinh, quay đầu nhìn Behemoth, hỏi:
- Ngươi làm sao biết được cách gọi Vu yêu?
Từ ký ức lưu lại của chủ nhân Khô Lâu pháp trượng, Hàn Thạc biết người tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong hệ được gọi là Vu yêu, tu luyện hệ sức mạnh này trở thành chủ thần, sẽ được gọi một cái tên khác là Vu yêu vương. Behemoth đã biết cách gọi Vu yêu, vậy có thể nói rằng hắn tự nhiên đến từ vị diện của Vu thần.
- Ta đương nhiên biết, lúc trước ta được gia tộc phái tới đây, cũng cùng đi với một Vu yêu. Vị diện truyền tống trận này cũng là của Vu yêu Trung vị thần lập ra, chúng ta đều thông qua truyền tống trận này đi tới đây. - Behemoth giải thích vẻ tự nhiên.
Lời này vừa nói ra, sự hiếu kỳ trong lòng Hàn Thạc không thể áp chế được, nhìn Behemoth vẻ hứng thú, nói:
- Ngươi đơn giản nói sơ qua cho ta biết về việc lúc trước đi.
- Kỳ thật cũng không có gì hay.
Behemoth thở dài sâu kín, suy nghĩ trong chốc lát rồi chầm chậm nói:
- Ngươi cũng là Vu yêu, hẳn cũng đến từ vị diện cao cấp, tự nhiên hiểu được ý muốn của Tử Vong chủ thần và Hủy Diệt chủ thần. Để thu được sức mạnh nhiều hơn, Tử Vong chủ thần và Hủy Diệt chủ thần phái ra thủ hạ truyền bá Tử Vong và Hủy Diệt đến mọi vị diện, còn ta cũng là một trong số đó. Gia tộc ta muốn rèn luyện cho ta, nên phái ta ra ngoài. Còn Vu yêu chính là một trong những minh hữu của chúng ta. Mục tiêu của chúng ta là chiếm giữ được Thâm Uyên giới.
Nhưng khi tới nơi này, chúng ta mới phát hiện ra Thâm Uyên giới sớm đã có cao thủ cường đại rồi. Chúng ta được xem như quân xâm lược, trong sơn cốc kỳ lạ này, chúng ta đại chiến với họ một hồi, chúng ta có thực lực mạnh hơn một chút, nhưng trong khi giao chiến, không ai ngờ tới sẽ có loại Tinh Thần Sa Lưu cổ quái này tồn tại, cuối cùng khi song phương giao chiến không ý thức được hung hiểm này, toàn bộ đều bị Tinh Thần Sa Lưu bao lại. Ngoại trừ ta, những vị thần lúc trước ở Thâm Uyên giới, chẳng có ai có thể chạy thoát.
- Ngươi thật may mắn! - Hàn Thạc cổ quái đánh giá Behemoth.
Bên trong cặp mắt màu xanh lóe lên chút bi ai, Behemoth lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Không phải may mắn, chỉ vì ta có thân phận đặc thù, thêm nữa thực lực không cao, lần đó tới đây cũng thuần túy chỉ là vì gia tộc dùng sức mạnh cho ta đi một chuyến thật xa lấy được một vài công lao, do đó, ta chỉ đứng xa xa xem mọi việc xảy ra, chưa trực tiếp tham dự tràng đại chiến đó. Ta là ngoại nhân, mới có thể nhìn rõ ràng biến hóa trong cốc. Lúc đầu ta còn không rõ Tinh Thần Sa Lưu đáng sợ như vậy, đến khi ta phát hiện ra những người này từng người một ngã xuống, mới ý thức được xảy ra việc gì. Đáng tiếc lúc đó ngoại trừ ta vẫn luôn đứng xa xa, tất cả mọi người đều bị Tinh Thần Sa Lưu bao phủ, ta đã nhắc nhở muộn một chút, không có biện pháp, ta chỉ có thể dốc hết toàn lực chạy khỏi Thâm Uyên thôi.
- Hóa ra là như vậy! - Hàn Thạc khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Behemoth càng thêm quái dị, từ giọng nói của hắn, Hàn Thạc hiểu thân phận trước kia của Behemoth hẳn là cao quý, thực lực gia tộc họ nhất định cũng không nhỏ, bằng không sẽ không trong cuộc viễn chinh như thế này, hắn có thể không cần chiến đấu, đứng xa xa phía ngoài, lại có thể dễ dàng kiếm được công lao.
- Ta trốn ra khỏi đây, một mạch đợi bên ngoài, lặng lẽ quan sát nơi này. Dần dần, ta hiểu rõ quy luật vận chuyển Tinh Thần Sa Lưu, ta cũng thử đi tới vài lần, phát hiện không biết vì nguyên nhân gì, chiến trường này hình thành rất nhiều kết giới đủ dạng khác nhau, còn vị diện truyền tống trận do Vu yêu cường đại nhất bố trí cũng bị phong bế rồi.
- Ta không có tri thức về vị diện truyền tống trận, không thể lợi dụng vị diện truyền tống trận cũ nát này để rời Thâm Uyên giới, như vậy nhiều năm qua, ta thử tới đây cố tìm tất cả những gì có thể để ly khai, nhưng vẫn không có kết quả gì. Sở dĩ ta nói cho mấy tên gia hỏa đó về sự tồn tại của Thâm Uyên, ta cũng hy vọng có thể dựa vào sự sức mạnh của chúng phát hiện được nhiều bí mật ở đây hơn. Chỉ có điều bốn tên kia dường như cũng không để ý về phương diện này, chỉ cố nghĩ sao tìm được thần khí ở đây, bất chấp tất cả để tăng thực lực cho mình. Nhiều năm như vậy, ta hoàn toàn thất vọng về chúng, lần này cho dù ngươi không giết chúng, sau khi rời đây, ta cũng sẽ giết chết từng tên một. - Manticore nói vẻ độc ác.
- Tại sao? - Hàn Thạc ngạc nhiên.
- Không có biện pháp giúp đỡ dùng vị diện truyền tống trận rời Thâm Uyên giới, ta chỉ có trực tiếp ra ngoài Thâm Uyên giới, tiến hành di chuyển giữa các vị diện, tìm kiếm một vị diện có sinh vật cao cấp khác có vị diện truyền tống trận. Nhưng di chuyển giữa vị diện rất hung hiểm, còn phải có thực lực Thượng vị thần mới có thể đi được. Còn ta vẫn chỉ là một Hạ vị thần, quá trình từ Hạ vị thần tới Thượng vị thần thật sự quá dài quá chậm, ta không thể đợi lâu được.
- Nhưng sau khi lãng phí một ngàn năm, ta thật sự không có biện pháp, cũng buộc phải làm như vậy. Trước kia ta không để ý lắm đến tín ngưỡng lực, bởi vì hy vọng bốn Đại Ma Vương kia có thể giúp ta, nhưng chúng đã không thể giúp ta, ta vì muốn tiến bộ thật nhanh, tự nhiên sẽ lấy đi tất cả những gì thuộc về ta. - Behemoth hờ hững giải thích. Nghe ý hắn tựa hồ bốn đại Đại Ma Vương chỉ là bù nhìn của hắn, sinh tử do hắn quyết định!
- Ta nghĩ ngươi hẳn là không cần đợi lâu vậy đâu. - Trong lúc này, Hàn Thạc đột nhiên tự tin nói. Vừa nói xong, vị diện truyền tống trận trong Tử Vong Mộ địa cổ xưa tàn phá, nơi vốn là tọa độ của vị diện đột nhiên chợt lóe sáng.
Đại Ma Vương
Quyển 5