Thời gian kế tiếp, Hàn Thạc rất nhàn nhã. Adelina ở trên tầng ba vẫn nuốt chửng tinh tệ như ăn bánh, khí sắc nàng càng ngày càng tốt, có thể thấy rõ thương thế trên người nàng hẳn là khá hơn phân nửa rồi. Hàn Thạc không ra ngoài tiếp tục hái dược tài, cũng không luyện chế thuốc men, mà chỉ ở tầng hai tĩnh tu. Hắn hiểu được trong Ám Ảnh thành, những loại người như người các đại gia tộc bất kể tinh tệ mua thuốc men dù sao cũng chỉ là số ít, còn một khi hắn luyện chế quá nhiều thuốc sẽ trở thành dư thừa, như vậy cũng không làm cho thuốc của hắn trở nên rất hiếm và quý giá nữa. Do đó, hắn không tiếp tục hái dược tài luyện chế thuốc men, rồi tuyên bố ra ngoài là vì dược tài quá ít, tinh lực có hạn, tạm thời không có thuốc bán. Thời gian vùn vụt trôi qua rất nhanh, ba tháng qua rồi, hóa thân ngoại thân trong Vạn Ma đỉnh một mạch khổ tu sức mạnh Tử Vong rốt cục thuận lí thành chương đột phá tới Trung vị thần sơ kì. Bằng vào Thần hồn Trung vị thần, hóa thân ngoại thân này đã đột phá tới Trung vị thần, nhanh chóng ổn định cảnh giới trước mắt, chuyên tâm nắm giữ vài kỹ xảo sức mạnh mới. Hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ đối với việc vận dụng pháp châu Hủy Diệt càng thêm thành thục, đã đạt tới mức tùy tâm sở dục rồi. Còn bản thể sau những lần phá rồi lập, theo như lời Đỉnh Linh cường độ của thân thể Hàn Thạc đã tiến một bước, có thể thừa nhận một bộ phận sức mạnh từ những ma đầu bên trong Đỉnh Linh, nói cách khác Hàn Thạc có thể tạm mượn sức mạnh Đỉnh Linh, làm cho thực lực tự thân tăng vọt trong một thời gian ngắn. Nhưng việc này phải chịu nguy hiểm rất lớn, một khi thân thể Hàn Thạc không chịu nổi, hoặc là trọng thương một lần nữa, sẽ không dễ dàng khôi phục giống như trước. Vì mượn sức mạnh Đỉnh Linh phải vận dụng Ma Anh của Hàn Thạc làm căn bản, một khi Ma Anh bị thương, nếu Hàn Thạc muốn khôi phục, phải mất thời gian vượt xa thời gian thân thể hắn khỏi hẳn. Tóm lại, dựa theo lời của Đỉnh Linh, thân thể Hàn Thạc có thể mượn một bộ phận năng lượng của nó, làm cho thực lực hắn trong nháy mắt tăng vọt, nhưng thời gian duy trì quá trình này rất ngắn, một khi vượt qua thời gian đó, thân thể hắn và Ma Anh phải trả giá đắt. Khi Hàn Thạc nhận được tin này từ Đỉnh Linh, hắn vô cùng mừng rỡ. Sức mạnh tăng vọt thời gian ngắn cũng đủ làm cho Hàn Thạc ứng phó với một vài sự kiện bất ngờ, tỷ như... Avery đột nhiên tập kích! Diana không tới gặp hắn lần nào nữa. Mặc dù không nói rõ, nhưng Hàn Thạc biết nàng hoài nghi hắn, trong lòng hắn cũng hiểu rõ hai người không có khả năng hòa hợp giống như trước nữa. Mặc dù hơi bất lực, nhưng Hàn Thạc không cố gắng cố cứu lại loại quan hệ này, từ khi hắn coi Avery làm địch nhân của mình, hắn chỉ biết cuối cùng có một ngày hắn và Diana sẽ mỗi người một đường. Trong khoảng thời gian này Andrey lại tới gặp hắn một lần, rất kỳ quái hỏi han Hàn Thạc có biết tin tức của Carmelita không, vì Carmelita đã mấy tháng rồi không về Ám Ảnh thành, một tháng trời không có truyền lại tin tức gì cho gia tộc Sainter, điều này làm cho Andrey có chút lo lắng cho sự an nguy của nàng. Hàn Thạc đương nhiên không thể giúp gì được cho Andrey, chỉ thật thà thừa nhận mình chẳng hay biết gì, trong lòng cũng có chút lo lắng cho an nguy của Carmelita. Avery ở đội năm Thần Vệ tựa hồ cũng không ở văn phòng mình, hai tháng qua không có ở Ám Ảnh thành. Hắn không ở Ám Ảnh thành làm Hàn Thạc cảm thấy rất dễ dàng, không cần thời khắc nào cũng đề phòng sự tập kích của hắn. Những ngày này, Hàn Thạc đang ở tầng hai tiếp tục tĩnh tu, bỗng nhận được một thiếp mời. Thiếp mời đến từ Thần Trạch dược tề Ám Ảnh thành, trên đó nói Thần Trạch dược tề có một hội nghị trao đổi giữa những dược tề sư, mời Hàn Thạc đến trao đổi. Hàn Thạc vốn định lập tức cự tuyệt, nhưng trên thiếp mời lại ghi rõ muốn nói chuyện với hắn việc làm ăn. Do dự một chút, hắn quyết định đến đó xem tình hình thế nào. Hoàng hôn ngày hôm sau. - Ngươi đi đâu? - Hàn Thạc vừa đi ra trước cửa, Adelina ở trên tầng ba đột nhiên hỏi. - Có một hội nghị trao đổi dược tề sư, ta đến xem thế nào, ngươi cứ ở nguyên chỗ này là được rồi. - Hàn Thạc thuận miệng đáp, cũng không để ý đến Adelina rồi bỏ đi thẳng. - Ta cùng đi với ngươi! - Thanh âm trong trẻo của Adelina vang lên dọc từ tầng ba hạ xuống, hai bàn chân nhỏ xíu nhè nhẹ dẫm vào vai Hàn Thạc, cười khanh khách rồi mới nhảy xuống. - Địch nhân ta tạm thời không ở Ám Ảnh thành, ngươi không cần đi theo ta, không có việc gì đâu. Có Đỉnh Linh cam đoan, Hàn Thạc lòng thầm trấn định, tin rằng mình trong nháy mắt có thể mượn sức mạnh Đỉnh Linh. Cho dù gặp phải Thượng vị thần đột nhiên tập kích, ít nhất cũng có cơ hội thi triển ra Huyết độn ly khai, do đó không còn đặc biệt ỷ vào Adelina nữa. - Không được, ta phải bảo vệ ngươi, phải luôn đi theo ngươi! Adelina cau mũi, cười hì hà, nói nhỏ: - Có phải là ngươi chuẩn bị đi làm chuyện gì xấu hả? Tỷ như tìm một nữ nhân làm chuyện bí mật? Hì hì... cho dù là như vậy, ta cũng muốn đi theo ngươi! - Tùy ngươi. - Chẳng thèm để ý đến Adelina nữa, hắn lẳng lặng đồng ý. Nhưng Hàn Thạc đột nhiên nhớ tới một việc, sửng sốt một chút, nhìn Adelina hỏi: - Thương thế ngươi sắp khôi phục rồi, việc giết chết một tên Thượng vị thần sơ kì có vấn đề gì không? Adelina không lập tức trả lời câu hỏi của Hàn Thạc, mà suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: - Ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu tên kia đánh với ta, ta khẳng định có thể giết chết hắn, nhưng ta cũng sẽ bị thương. Nhưng nếu hắn vừa thấy không ổn mà lập tức chạy trốn thì ta cũng không có biện pháp giết chết hắn! - Vậy à... Hàn Thạc khẽ gật đầu, rồi cười hắc hắc nói: - Tiểu Adelina, có một tên gia hỏa luôn luôn muốn ta chết, hai người chúng ta hợp lực cùng giết chết hắn được không? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi bị thương, ta cung cấp tinh tệ miễn phí cho ngươi khôi phục, thế nào? So với việc ngồi đợi, không bằng chủ động làm trước, có cam đoan của Đỉnh Linh, trong lòng Hàn Thạc đột nhiên có một ý nghĩ lớn mật. Đó là đợi Avery trở về, liên hợp sức mạnh của Adelina, dùng thủ pháp đồng dạng tập kích Avery, diệt trừ địch nhân lớn nhất này. Hàn Thạc đại khái có thể đoán ra một chút về thực lực của Adelina, thêm nữa hắn dựa vào sức mạnh Đỉnh Linh trong nháy mắt thực lực bộc phát, Hàn Thạc tin rằng việc hạ thủ bất ngờ này, hai người hợp lực chí ít có bảy tám phần nắm chắc có thể làm được việc này, do đó tà tâm hắn cũng nổi lên không thể ức chế được. - Không được, ta chỉ phụ trách bảo vệ ngươi, chứ không giúp ngươi giết người! Adelina cự tuyệt rất thẳng thừng, thấy sắc mặt Hàn Thạc âm trầm hẳn, cười khanh khách nói: - Nhưng ta có thể chiếu cố ngươi, ngươi tự mình động thủ, ta ở bên cạnh giúp ngươi trợ uy, nếu ngươi không ổn, ta còn có thể cứu ngươi đi, như vậy được chưa? Hừ lạnh, Hàn Thạc không nói gì nữa, đi thẳng đến Thần Trạch dược tề. Cho dù dựa vào lực của Đỉnh Linh, hắn cũng không cho là mình có thể dễ dàng giết chết Avery. Adelina không cam đoan ra tay, Hàn Thạc sẽ không mạo hiểm thử loại hung hiểm không lường trước này. Adelina đi sau Hàn Thạc, vừa thấy vẻ mặt hắn lạnh đi, cười hì hì một chút, cũng chả tức giận, lại nhảy tưng tưng đi theo, tiếp tục nói linh tinh đủ chuỵện với Hàn Thạc. Đến khi Hàn Thạc xuất hiện trước cửa Thần Trạch dược tề, Adelina nãy giờ vẫn nhảy chân sáo rất vui vẻ thoáng cái trở nên băng giá. Dưới tình huống có người ngoài, nàng lập tức khôi phục gương mặt lạnh lùng không cho ai đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng cũng không còn đáng yêu nữa, mà làm cho người ta có một loại cảm giác rất không thoải mái. Thần Trạch dược tề là cửa hàng thuốc lớn nhất Ám Ảnh thành. Trước khi tới đây Hàn Thạc đã tìm hiểu một chút, mới biết được chẳng những ở Ám Ảnh thành, mà cả thần vực Hắc Ám, Thần Trạch dược tề đều rất nổi danh. Ở những thành trí nổi danh và lớn không kém Ám Ảnh thành cũng có Thần Trạch dược tề. Ở Ám Ảnh thành mặc dù có năm đại gia tộc, nhưng nghe nói toàn bộ thực lực của Thần Trạch dược tề ở thần vực Hắc Ám thì cũng chẳng kém gì bất kỳ bốn gia tộc nhưng không phải gia tộc Sainter. Tin tức này hoàn toàn ngoài ý liệu của Hàn Thạc, không ngờ chỉ cửa hàng thuốc nho nhỏ mà cũng có thể có sức mạnh như vậy. Chính vì như thế, Hàn Thạc mới cảm thấy Thần Trạch dược tề lại đứng ra mời hắn nên đối với Thần Trạch dược tề hắn cũng rất tò mò, do đó thấy thiếp mời nói là muốn bàn về việc làm ăn, hắn quyết định tới đây một chuyến. Phía trong Thần Trạch dược tề rất lớn, hằng hà sa số những vật kiến trúc, cái nào cái nấy cao to hơn Thiên Cơ dược tề của Hàn Thạc nhiều, cũng trang trí hoa mĩ hơn nhiều. Sau khi trao thiếp mời, tên thị vệ vừa nghe Hàn Thạc chính là luyện dược sư của Thiên Cơ dược tề thì có vẻ rất trọng thị, tự mình dẫn hắn đi ra sau đến một tòa nhà cao lớn dùng để tiếp đãi, hơn nữa còn đến tầng cao nhất. Đây là một yến thính (phòng tiếp đãi) rộng một ngàn thước vuông, trên vách tường có những đồ họa rất đẹp, dưới chân trải thảm mềm mại vô sắc, đại sảnh bày rất nhiều những vật lưu li. Một vài luyện dược sư tóc hoa râm mặt hồng nhuận, ai nấy đều tay cầm chén rượu, hoan hỉ nói chuyện với nhau. Luyện dược sư cũng không nhất định phải cường đại về mặt tu luyện sức mạnh, đại bộ phận luyện dược sư chỉ coi việc tu luyện sức mạnh làm phụ trợ, hơn nữa đa số đều tu luyện sức mạnh Hỏa hệ và Thủy hệ. Sức mạnh Hỏa hệ dễ dàng làm họ dung luyện thuốc, còn sức mạnh Thủy hệ thì có thể làm họ luyện ra dược tề những thuốc nước tinh xảo. Nhưng chỉ cần tu luyện tới cảnh giới Hạ vị thần, cũng đủ để cho họ ứng phó với mọi bước cần thiết khi luyện dược, do đó cơ hồ tất cả dược tề sư đều dừng lại ở cảnh giới này, thời gian còn lại dùng để nghiên cứu về nguyên lý luyện dược. Liếc mắt nhìn mọi người bên trong yến thính, tên thị vệ đưa Hàn Thạc tới cũng xướng tên Hàn Thạc ra, vốn yến thính đang huyên náo đột nhiên thoáng cái im lặng. Những luyện dược sư đang vui vẻ nói chuyện với nhau, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc, trong mắt ai nấy cũng có vẻ tò mò và kinh ngạc. Trong khoảng thời gian này, Thiên Cơ dược tề của Hàn Thạc tại Ám Ảnh thành đã danh tiếng lẫy lừng, cơ hồ tất cả trong các yến hội của các đại gia tộc đều đàm luận tên Thiên Cơ dược tề. Những người này là luyện dược sư cho dù muốn không nghe tới Hàn Thạc cũng khó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm. Bởi vậy, khi người trẻ tuổi Hàn Thạc đột nhiên tới nơi này, đứng trước mặt họ, những dược tề sư lâu năm ai nấy đều chú ý, giống như muốn xem luyện dược sư của Thiên Cơ dược tề mà thanh danh được truyền bá trên đầu môi mỗi người rốt cuộc là một người như thế nào? - Tiểu tử này chính là chủ nhân của Thiên Cơ dược tề à? - Một lão bà tóc xanh lá, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhưng lại mặc y phục xanh xanh đỏ đỏ, đột nhiên thốt lên. - Cổ Lệ lão tiền bối, vị này chính là chủ nhân của Thiên Cơ dược tề, Bryan! Tên thị vệ đưa Hàn Thạc vào cười khẳng định, chỉ chỉ vào lão bà lụ khụ nhưng mặc y phục hoa hòe, hắn giới thiệu tiếp: - Vị này là luyện dược sư nổi tiếng Ảo Ảnh thành Cổ Lệ tiền bối. Cổ Lệ tiền bối chính là luyện dược sư đứng đầu ở Ảo Ảnh thành, các đại gia tộc vì muốn có được một bình thuốc của tiền bối đều phải xem vào tâm tình của tiền bối đó! Dưới sự giới thiệu của tên thị vệ, Cổ Lệ ngạo mạn đánh giá Hàn Thạc, lát sau hừ lạnh: - Thiên Cơ hoa và Lục Ngân quả trộn lại, nung trong nhiệt độ năm trăm độ trong vòng ba giờ có thể luyện ra cái gì? Hàn Thạc cười cười, căn bản không đáp Cổ Lệ, mà sự thật hắn cũng đích xác không biết có thể luyện ra cái gì, bởi vì hắn căn bản không phải là một luyện dược sư. - Được rồi, chủ nhân các ngươi ở đâu, trên thiếp mời nói là muốn nói chuyện làm ăn với ta mà. - Mỉm cười nhìn thị vệ dẫn đường, Hàn Thạc thong thả hỏi. - Hừ, một tên luyện dược sư chỉ biết kiếm tinh tệ coi như đã rơi vào hạ thừa, xem ra cũng không có chân tài thực học gì. Cổ Lệ cười lạnh nói: - Nói không chừng trộm đâu ra một bí phương luyện dược, tuổi còn trẻ mà không lo học tập, xem ra cũng không thành tài được! - Hỏa Vân thảo và Hàn Băng Ôn Ngọc thêm vào Vô Ngân thủy, trộn lại với tốc độ cao, dùng hàn khí đóng băng dưới một trăm ba mươi độ dưới không có thể hình thành cái gì? - Hàn Thạc lạnh lùng liếc Cổ Lệ, đồng dạng dùng tư thái ngạo mạn hỏi. - Hử, cái gì? Ta chưa từng nghe nói về tài liệu ngươi vừa nói! Nói linh tinh hử? - Cổ Lệ sửng sốt, rồi cười khẩy nói. Vẻ mặt khinh khỉnh, Hàn Thạc dùng âm thanh lạnh lùng nói: - Đến cả loại tài liệu này mà cũng không biết, còn bảo là luyện dược sư đứng đầu Ảo Ảnh thành, chỉ có hư danh mà sống được chừng đó tuổi rồi. Nếu ta là ngươi, đã xin kiếu không dám tham gia hội nghị trao đổi giữa các luyện dược sư này rồi! Phun ra một câu trào phúng bất lưu tình xong, Hàn Thạc cũng không thèm nhìn Cổ Lệ giận đến mặt trắng bệch như sắp xỉu đến nơi, nói với tên thị vệ: - Đưa ta đi gặp chủ nhân các ngươi, bằng không ta sẽ bỏ đi, giao tiếp với một đám không có chân tài thật học làm ta cảm thấy rất mất thân phận. - Dạ... dạ... - Thị vệ ra vẻ cổ quái, vội vàng dẫn Hàn Thạc xuyên qua khu vực này, đi về phía sau nơi có một người thâm thấp trông như một người lùn. - Đây là chủ nhân của Thần Trạch dược tề chúng ta, ngài Stiles! - Chỉ vào người lùn đó, tên thị vệ cung kính giới thiệu. Hàn Thạc sửng sốt, không ngờ chủ nhân Thần Trạch dược tề lớn nhất ở Ám Ảnh thành lại là một người có tiếng mạo lạ lùng như vậy, thậm chí là người có chút hèn kém. Hàn Thạc mỉm cười, vội xóa sạch mọi nghi hoặc trong lòng, hỏi rất lễ độ: - Chào Stiles tiên sinh, xin hỏi ngươi tìm ta đàm phán chuyện làm ăn à? Stiles nụ cười và vẻ mặt rất ôn hòa, gật đầu nói: - Không sai, rất vui khi gặp được luyện dược sư trẻ tuổi của Thiên Cơ dược tề, ha ha, nếu không ngại chúng ta tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện một chút nhé! - Không thành vấn đề! - Hàn Thạc vui vẻ đồng ý, không thèm liếc qua Cổ Lệ sắc mặt rất khó coi đang muốn lao tới. - Bên này, xin mời! - Stiles dẫn đường, Hàn Thạc đi theo, tiến vào một phòng phía sau yến thính này Đại Ma Vương Quyển 5