Dịch:[T]hun[D]er Polo ở Vùng Đất Hỗn Loạn đã lăn lộn nhiều năm, cũng là hạng người xảo trá nham hiểm, nói gì thì hắn cũng sẽ cho thủ hạ xử lý việc này. Không mất bao lâu, Cordia đã dẫn thủ hạ của Polo kéo vài cỗ thi thể trở lại. - Đại nhân, những người này là thủ hạ của bốn đại quân chủ kia, ngay cả khi có người truy hỏi, cũng có thể đánh lừa được. - Cordia cười nham hiểm. - Ừm, xử lý sạch sẽ manh mối chung quanh, đừng có lưu lại bất cứ dấu tích gì. Polo dặn dò một câu nữa, sau đó quay sang cười nói với Hàn Hạo: - Thực không ngờ ngươi lại đến, ha ha, chuyện ngươi làm ở bên ngoài Thâm Cốc ta đã nghe nói, gần đây các phương thế lực ở khắp Vùng Đất Hỗn Loạn đều bàn tán về ngươi đấy! Hàn Hạo kỳ quái nhìn Polo hỏi: - Ngươi muốn nói cái gì? - Hắc hắc! Polo cười như có thâm ý. - Bất kể nói như thế nào chúng ta cũng có giao tình qua lại, ừm, Polo ta ở Vùng Đất Hỗn Loạn này cũng có một số phương pháp, nếu như ngươi thật sự muốn phát triển ở đây, chúng ta đều là người trong liên minh thì dĩ nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, ngươi thấy sao? Hàn Hạo vẻ mặt không chút cảm tình nói: - Ngươi nói đúng! Dừng một chút, hắn nhíu lông mày, hỏi lại: - Ngươi nói giúp đỡ, ý là gì? - Liệp thần giả chúng ta và năm đại quân chủ luôn nước sông không phạm nước giếng. Với lại lĩnh vực chúng ta hoạt động không giới hạn trong Vùng Đất Hỗn Loạn, nhưng năm đại quân chủ lại là bá chủ ở đây. Nếu ngươi thật sự muốn phát triển tại chỗ này thì không thể né tránh việc tiếp xúc với năm người kia. Ừm, ta cũng hiểu tương đối rõ năm đại quân chủ, ngươi sớm muộn cũng sẽ giao chiến với bọn họ. Ý của ta là muốn đứng cùng chiến tuyến với ngươi! - Polo nói lời này mà trong lòng hắn cũng có chút thấp thỏm, hắn đã ở Vùng Đất Hỗn Loạn nhiều năm, biết rất rõ sự hung ác tàn độc của năm đại quân chủ, quyết định này đối với hắn đích thực vô cùng khó khăn. Hàn Hạo dường như chợt cảm thấy hứng thú, Tử Ma Nhãn phát sáng rực rỡ, quét một vòng trên người Polo, lại tò mò hỏi lại: - Ngươi lấy phương thức gì đứng bên phía ta? Đồng minh sao? - Không sai, chính là đồng minh! - Polo khẳng định. Hàn Hạo lắc đầu, lạnh lùng nói: - Chúng ta không cần đồng minh! Sau đó nhìn thẳng Polo, hắn tiếp lời: - Polo. Ngươi thật sự cố ý đưa người của ngươi nhập vào bên ta à! Điều này tuyệt đối không phải là ý vốn có của Polo. Nghe Hàn Hạo nói như vậy, hắn ngẩn cả người, sửng sốt hồi lâu mới dở khóc dở cười nói: - Hàn Hạo. Ta thừa nhận thực lực của ngươi rất phi phàm! Tuy nhiên, ở trong liên minh Liệp Thần giả, thanh danh của Polo ta so với ngươi cũng không kém. Với lại thời gian lăn lộn ở đây so với ngươi lại lâu hơn nhiều. Ngươi bảo ta theo ngươi? Hờ hững gật đầu, Hàn Hạo nghiêm túc nói: - Ngươi tự quyết định đi. Tóm lại, ta không cần đồng minh! Hàn Hạo cảm giác dưới lòng đất truyền đến chấn động rất nhỏ, biết Hàn Thổ không dự đoán được tình thế trên mặt đất nên đã bắt đầu sốt ruột. Không nói nhảm tiếp nữa, hắn nhắc lại: - Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi. Ta rời khỏi chỗ này trước! Hôm nay ngươi đã giúp ta, ta sẽ không khai đao bắt ngươi. Ngươi quyết định sớm đi! Nói xong, Hàn Hạo phi thân rời đi, không hề để tâm đến những Liệp thần giả khác. Polo và thủ hạ của hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thân ảnh Tiểu Khô Lâu lóe lên trong không trung rồi biến mất. Qua một lát, hắn dường như mới có phản ứng, sắt mặt âm u nói: - Hàn Hạo. Ngươi cũng quá cuồng vọng rồi! Cordia vẻ mặt giận dữ, cảm thấy mình như cũng bị xem thường: - Đại nhân. Tên kia tuổi còn trẻ mà đã cuồng vọng tự đại như thế. Xem ra chúng ta làm việc này đúng là công cốc! Polo sắc mặt khó coi, hừ lạnh một tiếng, nói: - Ta thực muốn thấy hắn có thể tạo ra bão táp lớn thế nào ở Vùng Đất Hỗn Loạn này. Tạm thời chúng ta không vội quyết định, nếu như thực lực của hắn có thể chứng minh khả năng làm cho chúng ta thần phục, ta sẽ suy nghĩ! Xem chừng hắn đang vô cùng khó chịu. Với thân phận và thực lực của Polo trong liên minh Liệp thần giả, có thể chịu thiệt kết đồng minh với Hàn Hạo đã là vô cùng coi trọng hắn rồi, không ngờ gã này lại chẳng nể mặt. Polo cảm giác như bị áp bức và lăng nhục. … Ở một chỗ khác, Hàn Thạc dẫn mọi người tiếp tục dạo qua các khu vực trong Vùng Đất Hỗn Loạn. Hiện giờ trong đội ngũ đã có thêm một người là Romont. Romont sau khi từ trong đầm lầy thoát ra thì đã hoàn toàn bái phục Hàn Thạc. Hắn cảm thụ thân thể biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhận thức người này đã mang lại cho hắn những lợi ích tuyệt vời. Giờ hắn kính trọng Hàn Thạc như thần linh, nhất cử nhất động ngày thường đều rất cẩn thận, ở trước mặt Hàn Thạc cũng không dám kêu la quá trớn. Nguồn truyện: Truyện FULL Chỉ mới mười mấy ngày nay, tiềm lực của Romont được nâng cao không ít. Ý niệm vận chuyển là tức thì thân thể có thể cứng rắn như sắt đá. Biến đổi ý nghĩ, là có thể thay đổi hình dạng hóa thân thành vũ khí sắc bén vô địch, mà ngay cả những độc tính kia cũng bị thúc đẩy ra, khiến cho hắn trở thành một người cực kỳ đặc biệt. - Chủ nhân, những thằng cha kia nếu như không muốn nghe lời, cứ giao cho ta là được! Hắc hắc, ta sẽ làm cho bọn họ thành thật! - Romont trên đường đi không ngừng xung phong nhận việc, muốn thể hiện mình. - Romont, ngươi nói linh tinh gì thế? Rosie hừ lạnh, nói: - Chúng ta đang đi mời người, họ đều là bằng hữu, sao lại làm chuyện xằng bậy thế được! - Có thể trở thành thủ hạ của chủ nhận đó là vinh hạnh của bọn họ, ta chỉ là có lòng tốt muốn giúp bọn họ thôi! - Romont hiện tại ba câu đều nhắc đến Hàn Thạc. Trong lòng hắn, vị chủ nhân này còn thần kỳ hơn cả năm đại quân chủ. Sự biến hóa của thân thể làm cho hắn càng tin tưởng Hàn Thạc. Hàn Thạc chỉ cười cười, không để ý những lời Romont nói, quay sang hỏi Rosie: - Sắp đến chưa? - Ngay trên ngọn núi trọc phía trước thôi, ta nhớ rõ gã này vẫn luôn ở đó, hy vọng hắn không rời đi. - Rosie chỉ về phía trước, dẫn đường cho cả đoàn. Qua một lát, Rosie đứng trước một núi trơ trụi không có lấy một gốc cây thực vật, hô: - Zoch! Điện quang trong hư không lóe lên, một bóng người khô cằn tiêu tan, một bóng người đã xuất hiện. Lão đầu này có vẻ mặt hèn hạ, hết nhìn đông lại ngó tây, sau đó cười ha ha một phen nói: - Rosie, là ngươi thật à? Ta gần đây nghe nói trạm kiểm soát Thâm Cốc đã xảy ra chuyện, Butz và Bertha đều chết cả, còn nghe nói ngươi xuất hiện nữa. Ban đầu ta còn cho là lời đồn nhảm, không ngờ ngươi thật sự trở lại! Tiểu lão đầu kia khom người, vóc dóng chỉ có một mét năm, tu luyện lực lượng lôi điện, có thực lực Thượng vị thần trung kỳ. Hắn xấu xí, tướng mạo đáng kinh, tuy nhiên khi nhìn về phía Rosie thì ánh mắt lại rất chân thành tha thiết, còn có vẻ khó đè nén che dấu được sự kích động. - Không tồi, ngươi chưa chết! Rosie cũng nở một nụ cười hiếm thấy, hướng về Hàn Thạc giới thiệu: - Hắn chính là người mà ta đã nói với ngài, Zoch. Ta trước kia còn cứu hắn một mạng. Ha ha, hắn mặc dù không dễ nhìn, nhưng tâm không xấu, đối với bằng hữu vô cùng nhiệt tình. Giới thiệu xong Zoch, vẻ mặt Rosie có hơi ngượng ngùng, liếc mắt nhìn Hàn Thạc, nói với Zoch: - Đây là Bryan, hiện tại hắn là chủ nhân của ta, Butz và Bertha xem như là chết trong tay hắn! Zoch vô cùng ngạc nhiên, chăm chú dò xét Hàn Thạc một hồi, cảm thấy Hàn Thạc tuổi còn trẻ thế nên không tưởng tượng nổi. Nghĩ lại những lời đồn đại gần đây về đoàn người này trong Thâm Cốc, trong lòng Zoch có chút đắn đó không chắc, thầm nghĩ người thanh niên này có chắc là gã cuồng đã giết chết năm sáu trăm tên hung thần không? - Chuyện ở Thâm Cốc ta có nghe nói qua một chút, hắc hắc, thực không ngờ ngươi còn trẻ như vậy! Zoch bùi ngùi một chút, sau đó cười hì hì với Rosie: - Tiểu Rosie, ngươi tìm đến ta có chuyện gì? - Zoch, xuất sơn đi, đừng có co đầu rụt cổ tu luyện nữa! - Rosie trịnh trọng mời. Zoch dường như sớm biết Rosie sẽ nói như vậy, không hề ngạc nhiên. Tuy nhiên hắn cũng không đáp ứng ngay, chỉ cười cười, nhìn sang Hàn Thạc nói: - Vùng Đất Hỗn Loạn có năm đại quân chủ, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có nắm chắc có thể đối phó với bất kỳ ai trong số họ không? Hàn Thạc sửng sốt, rồi nhanh chóng thản nhiên lắc đầu nói: - Chưa thử nên ta không nắm chắc chút nào. Dừng một chút, hắn cau mày nói: - Tuy nhiên, ta cũng không sợ! - Ngươi tuổi còn rất trẻ, khi năm đại quân chủ tuổi bằng ngươi cũng tuyệt đối không có được thực lực như ngươi! Zoch yên lặng một lát, đối với sự thẳng thắn của Hàn Thạc có hơi kỳ quái. Suy nghĩ một lát, hắn nhíu mày hỏi: - Vậy khi ngươi thật sự phải đối mặt với năm đại quân chủ, ngươi có tự tin chạy thoát không? Hàn Thạc ngạc nhiên, nghĩ một chút, rồi gật đầu vẻ chắc chắn, cười nói: - Cái này thì nắm chắc. Đừng nói là một người, cho dù là hai ba người cùng lúc, ta cũng có phương pháp của mình an toàn thoái lui. - Vậy là được rồi, chỉ cần ngươi có thể tự bảo vệ không chết, khả năng tương lai có thể hơn hẳn năm đại quân chủ rất lớn! Zoch đầy vẻ vui mừng, dường như Hàn Thạc chỉ cần chứng minh mình có thể chạy thoát là đủ rồi, sau đó cười nói: - Được rồi, dù sao Rosie cũng đã cứu ta một mạng, ta bằng lòng đi theo ngươi. Tương lai cho dù chúng ta có bị năm đại quân chủ giết, ngươi chỉ cần có thể báo thù cho chúng ta, nhiêu đó cũng tốt rồi! "Thật sự là một người kỳ quái", Hàn Thạc thầm nghĩ. Suy nghĩ một chốc, hắn nghiêm túc cam đoan: - Ta sẽ cố gắng bảo đảm không để các ngươi có việc gì, tuy nhiên nếu các ngươi thật sự bị giết, yên tâm, ai giết các ngươi, ta sẽ giết sạch bọn chúng! - Đủ rồi! Zoch cười vang, có vẻ vô cùng vui vẻ. - Ngươi đừng để ý, ta là người như vậy, hy vọng an bài đường lui trước. Ta biết nếu như thật sự chống lại năm đại quân chủ, ta nghĩ có nhiều đường rút lui cũng chẳng ích gì, điều duy nhất ta yêu cầu là ngươi hãy báo thù cho ta nếu ta thật sự xảy ra chuyện! - Ngươi yên tâm được rồi, ta tin tưởng chủ nhân nhất định có thể tung hoành ngang dọc ở Vùng Đất Hỗn Loạn này! Năm đại quân chủ, hừ, ta thực muốn thấy bọn chúng rốt cuộc lợi hại tới đâu! - Romont ỷ vào thân thể đặc biệt của mình, thêm nữa hiện tại thực lực tiến nhanh, lòng tự tin dâng lên chưa từng có. Ngoài Hàn Thạc và Kim Giáp Thi ra, hắn hình như đều không coi ai ra gì. Hàn Thạc nhìn Romont, cũng không nói thêm câu nào, chỉ quay sang cười với Rosie: - Còn có bằng hữu nào nữa, chúng ta đi một lượt luôn. Vài ngày sau đó, do Rosie dẫn đường, đoàn người tiếp tục đi qua các khu vực khác. Đáng tiếc, những vị bằng hữu kia của Rosie, nếu không bị giết tàn khốc thì cũng đã rời đi, không còn ở địa chỉ ban đầu, cho nên bọn họ cũng không có thu hoạch gì nữa. Thấy hết hi vọng tìm người, Hàn Thạc cũng không ỉu xìu, vẫn dạo quanh Vùng Đất Hỗn Loạn, chuẩn bị chọn một khu vực làm địa bàn của mình. Chỗ hắn chọn lựa, nhất định là khu vực phải thích hợp để bố trí ma trận, cứ như vậy tìm đi tìm lại vài ngày, rốt cuộc cũng tìm được một vị trí thích hợp bên trong một sơn cốc hẻo lánh. Đại Ma Vương