Đại Ma Vương

Chương 911: Đám hung ác liên thủ



Vết sẹo dữ tợn đáng sợ trên mặt Weinman đã phá hủy hình tượng chỉnh thể của nàng, làm cho đám nam nhân không dám đến gần.
Tuy nhiên trừ nó ra, vóc dáng nàng ta thướt tha, làn da mịn màng trắng nõn, nhìn thế nào cũng đều là một mỹ nhân chính cống. Lấy ánh mắt bình phẩm của Hàn Thạc cũng không tìm thấy khuyết điểm ngoại trừ vết sẹo ra.
Thầm gật đầu, hắn cảm thấy Weinman khá xứng đôi với Hàn Hạo, nhất là nàng ta rất có tình nghĩa với tiểu từ kia, thậm chí bằng lòng vì hắn vứt bỏ quyền làm thủ lĩnh duy nhất của hẻm núi lớn Ronson. Điều này làm cho Hàn Thạc vô cùng vừa lòng, nếu như thật sự có một người con dâu như vậy, hắn cũng cảm thấy rất được.
Weinman do có tình ý với Hàn Hạo nên đối xử với Hàn Thạc như là trưởng bối, thái độ vô cùng khiêm tốn, còn hơi chút ngượng ngùng, khi đi đến trước mặt hắn cúi thấp đầu, trong lòng khá bối rối.
- Không phải căng thẳng thế, giải quyết chuyện này rất dễ dàng. - Thấy nàng ta khá khẩn trương, Hàn Thạc cười trấn an.
Nói chuyện một hồi, Hàn Thạc đã ra tay. Tay trái vung lên, một luồng khói xám ấm áp bao lấy hai má của Weinman. Thần tùy ý động, lực lượng trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng cọ sát lớp da chết trên vết sẹo của nàng ta, chúng dần dần bóc ra rơi xuống...
- Sẽ cảm thấy hơi nóng, tuy nhiên đừng lo, nó chỉ làm chỗ thịt hư của vết sẹo tróc ra thôi, ta nghĩ mức đau đớn này cô chắc chắn có thể chịu đựng được... - Hàn Thạc nói chuyện với ngữ điệu thoải mái, lợi dụng lực lượng trong lòng bàn tay di động trên mặt Weinman.
Với việc lực khống chế Ma nguyên lực vô cùng chính xác, Hàn Thạc tự nhiên có thể dễ dàng thay đổi đường nét da thịt và kích thích tế bào. Với vết sẹo như vậy, người bình thường khó chữa trị nổi nhưng hắn lại có thể thong dong làm được.
Không cần thời gian quá dài, Hàn Thạc thu tay lại, nhìn vào hai đạo hồng tuyến mờ mờ trên khuôn mặt của Weinman, cười nói với nàng ta:
- Thử soi gương xem!
Weinman đang nhắm mắt từ từ cảm thụ chợt mở hai mắt, nhìn Hàn Thạc, nói có phần xấu hổ:
- Ta không có gương.
Hàn Thạc sửng sốt, rồi tức thì bừng tỉnh, thầm nghĩ nàng ta nhất định là không dám nhìn vết sẹo trên mặt mình, cho nên trên người căn bản không mang theo gương. Hắn cười ấm áp rồi lấy ra một tấm gương từ trong không gian giới chỉ đưa cho Weinman, nói:
- Soi đi. Sau này nhớ thường xuyên mang gương theo!
Dừng một chút, Hàn Thạc lấy ra một bình thuốc đưa cho Weinman, dặn:
- Loại thuốc này là ta năm đó phối chế cho Carmelita ở Ám Ảnh thành, cũng thích hợp cho cô dùng. Mỗi ngày bôi hai lần sáng, tối lên chỗ vết thương. Chắc độ một tháng thì ngay cả hai cái vết hồng hồng kia cũng sẽ biến mất.
Weinman tiếp nhận dược tề, hít sâu một hơi, cuối cùng đưa gương trước mặt. Nàng ta rất vui mừng, cảm kích nhìn Hàn Thạc nói:
- Cám ơn ngài. Thực sự cám ơn ngài!
Khoát tay, Hàn Thạc khách khí nói:
- Ta phải đa tạ cô mới đúng. Không có cô khuyên giải, Hàn gia chúng ta e rằng đã bị diệt toàn quân ở nơi này. Phải cảm ơn là ta mới đúng.
Weinman trân trọng tiếp lấy bình thuốc, môi nở nụ cười rạng rỡ, thành thật nói với Hàn Thạc:
- Ta xử lý xong mọi chuyện ở hẻm núi lớn Ronson rồi sẽ lập tức tới Vùng Đất Hỗn Loạn.
Gật đầu, Hàn Thạc cười nói:
- Càng nhanh càng tốt. Ta nghĩ Hàn Hạo mà nhìn thấy cô nhất định sẽ chấn động đó. Ha ha.
Thích đẹp chính là bản tính trời sinh của đàn bà, Weinman bởi vì vết sẹo trên mặt mà khi đối diện với Hàn Hạo luôn có tâm lý tự ti. Bây giờ vết sẹo trên mặt đã tan biến, tất cả sự mỹ lệ của nàng lại không hề suy giảm, Weinman trở nên tự tin hơn nhiều so với quá khứ. Dường như nghĩ tới cảnh tượng lúc gặp mặt Hàn Hạo, cô nàng ngượng ngùng cúi đầu cười, có vẻ rất là xấu hổ.
- Đúng rồi, vết sẹo trên mặt cô là thế nào thế? Thứ lỗi cho ta nói thẳng, cái này rõ ràng là có người dùng vũ khí sắc bén rạch lên, là kẻ nào đã làm? - Thấy Weinman tâm tình khá vui vẻ, Hàn Thạc cuối cùng không kìm được hỏi về vấn đề này.
- Chính ta tự rạch! - Ngoài dự kiến của Hàn Thạc, Weinman do dự một chút rồi đưa ra một đáp án làm hắn kinh ngạc.
Không đợi Hàn Thạc tiếp tục nêu câu hỏi, Weinman đã giải thích:
- Năm đó gia tộc của ta chịu cảnh diệt môn, tất cả thành viên nam giới đều bị giết sạch hoặc là bị đày làm thần nô, nữ giới thì bị cưỡng hiếp sau đó bị bán làm ca cơ. Ta vì trốn tránh vận mệnh đó nên dùng vũ khí sắc bén cắt vào má mình...
Weinman rủ rỉ thuật lại đoạn chuyện cũ chua xót. Từ đó Hàn Thạc biết được sự bi thảm mà nàng đã từng chịu.
- Kẻ địch còn sống trên đời không? - Hàn Thạc sắc mặt trầm xuống, nhẹ giọng hỏi.
- Cám ơn ý tốt của ngài, không phải làm phiền ngài động thủ nữa. Ta sau khi trở thành Liệp thần giả, không tiếc hao phí tất cả đề cao thực lực của bản thân, rất nhiều năm trước ta đã báo thù được rồi. - Weinman vừa nghe Hàn Thạc mở miệng, lập tức biết hắn có ý báo thù vì mình, lòng chợt ấm áp lạ. Nàng cảm thấy hai cha con nhà này mặc dù giết người không chớp mắt, nhưng khi đối xử với bằng hữu rất thẳng thắn, trọng nghĩa khí.
Gật đầu, Hàn Thạc nói:
- Tốt lắm, ta đi trước một bước, cô sau khi xử lý ổn thoả mọi chuyện thì cũng nên tới Vùng Đất Hỗn Loạn đi. Ừm, nếu như ở Vùng Đất Hỗn Loạn có kẻ gây bất lợi với cô, cứ báo tên ta ra, chắc hẳn sẽ không có ai đui mù dám ra tay tàn nhẫn với cô đâu!
Thực lực của Weinman ở Ronson tương đối khá, nhưng hung thần ác sát ở Vùng Đất Hỗn Loạn quá nhiều, gần như mỗi một tên cầm đầu một thế lực nhỏ đều là Thượng vị thần. Loại cao thủ cảnh giới Thượng vị thần sơ kỳ như Weinman thế này căn bản không tính là gì.
Người tiến vào Vùng Đất Hỗn Loạn ngay từ đầu đều sẽ phải chịu sự ức hiếp làm nhục, có thể chịu nổi hay không cũng là vấn đề.
- Ta sẽ cẩn thận. - Weinman cười thoải mái, cảm thấy nói chuyện với Hàn Thạc rất vui vẻ.
Không nói thêm gì nữa, Hàn Thạc cười chào tạm biệt Weinman rồi rời đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hàn Thạc luôn là người có thù tất báo, có ân tất trả. Bọn Hofstede, Wallace thù hận đã được giải quyết, ân nhân Weinman này cũng đã xử lý ổn thỏa. Lần này rời Vùng Đất Hỗn Loạn những chuyện nên làm đều đã hoàn thành, cũng đến lúc phải trở về rồi.
...
Nghĩa địa âm u lạnh lẽo, hoang tàn, u ám, lửa lân tinh sắc lục lúc chớp đằng đông lúc loé đằng tây, bạch cốt trắng hếu phủ đầy đất, sương mù mờ ảo.
Tại một ngôi mộ trong nghĩa địa đột nhiên lôi điện lập loè, một bóng dáng hùng tráng chợt chui ra từ đó, hít thật sâu ngụm không khí trong lành.
Trong một huyệt mộ lớn hơn khác chợt vọng ra giọng cười âm u:
- Hắc hắc, Salas, ngươi gần như đã hồi phục rồi phải không?
Điện mang lập loè trên người bức lui sương mù mờ nhạt, một cước dẫm nát một bộ xương rất lớn làm vang lên tiếng kêu "ken két", hai mắt Salas cũng lóng lánh điện quang, nhìn vào huyệt mộ nơi truyền ra âm thanh kia nói:
- Đa tạ, không có liên minh Liệp thần giả các ngươi trợ giúp, ta không thể khôi phục lại nhanh như vậy.
- Không phải khách khí, tuy nhiên ngươi cũng không nên quên chuyện đã từng đáp ứng chúng ta!
Bên trong mộ huyệt, người kia cười vô cùng xảo trá, hắc hắc nói:
- Đám Thiel, Logue chiếm đoạt Vùng Đất Hỗn Loạn đã quá lâu, cũng nên thay đổi vị trí đi thôi. Một chỗ tốt như vậy, liên minh Liệp thần giả chúng ta quả thật thèm thuồng đã rất lâu rồi!
- Hừ, dù sao Vùng Đất Hỗn Loạn đã không còn vị trí cho ta nữa. Bọn Thiel, Logue đã đồng ý cho tên tiểu tử kia vào Thâm Cốc, ý tứ đã thừa nhận vị trí của hắn. Với ta, đám gia hỏa ở Vùng Đất Hỗn Loạn kia toàn bộ đều là kẻ địch, dù sao ta cũng không có khả năng trở lại đó nữa, các ngươi muốn làm như thế nào không liên quan với ta! - Salas tức giận đùng đùng, với cách làm của Thiel, Logue hết sức bất mãn.
- Rất tốt rất tốt, Salas à, nghe nói kẻ thù của ngươi đã rời khỏi Vùng Đất Hỗn Loạn, ở Hắc Ám thần vực, Tử Vong thần vực còn làm ra chuyện rất huênh hoang. Ngươi có hứng thú hợp tác với chúng ta, khiến cho hắn không trở về được Vùng Đất Hỗn Loạn không? - Người bên trong huyệt mộ kia cười cười đề nghị.
Salas sửng sốt, rồi thức thì nhếch mép cười lạnh:
- Tiểu tử kia xuất quỷ nhập thần, ngươi nắm chắc được hành tung của hắn sao?
- Ba ngày trước ta nhận được tin tức, Liệp thần giả ở hẻm núi lớn Ronson bị dọn dẹp sạch sẽ, tên kia đang từ Tử Vong thần vực trở về Vùng Đất Hỗn Loạn. Hắc hắc, nơi này là Tử Vong thần vực, ở đây ngoài Tử Vong Chủ thần ra, tin tức của ta linh thông nhất, ta nếu muốn tìm ra hắn thì không hề khó khăn. - Người trong mộ huyệt tự tin nói.
Salas rõ ràng có chút động tâm, do dự một lúc, mới khó xử nói:
- Ta đã giao thủ với tên kia hai lần, hạng người này vô cùng nham hiểm hung ác, so với loại cáo già như Thiel, Logue còn khó đối phó hơn. Công phu trốn chạy của tiểu tử đó lại càng trội, nếu như chúng ta không thể thật sự lưu hắn lại, ta thấy nên quên đi. Thằng này là loại có thù tất báo, thực lực tiến bộ lại rất nhanh, cũng không dễ gặm đâu.
- Salas, ngươi không phải là sợ rồi hả?
Người kia cười ha ha, nói:
- Ngươi tung hoành Vùng Đất Hỗn Loạn nhiều năm, mấy thống lĩnh liên minh Liệp thần giả chúng ta cũng rất bội phục ngươi, luôn không dám tiến vào Vùng Đất Hỗn Loạn! Lần trước tiểu tử kia rõ ràng chỉ chiếm được chút tiện nghi vậy mà ngươi lại sợ hắn? Ngươi có còn là Salas mà chúng ta biết nữa không? Nợ máu phải trả bằng máu mới luôn là cách làm của ngươi!
Trong mắt tất cả mọi người, Salas hắn lần trước bị thảm bại thì Hàn Thạc chỉ lợi dụng cơ hội, nhưng chỉ có bản thân Salas mới hiểu được thất bại lần đó không phải ngẫu nhiên. Hắn càng nhận thức sâu sắc hơn so với bất cứ kẻ nào về sự đáng sợ của Hàn Thạc. Bất luận người trong mộ huyệt kia có xúi giục thế nào, Salas đều kệ, nói lạnh như băng:
- Trừ phi ngươi bảo đảm không sơ hở, nếu không, ta sẽ không ra mặt chính diện đối chiến với hắn!
Lời vừa nói ra, người kia trầm mặc một hồi, dường như khó có thể hiểu nổi sự cẩn thận của Salas. Một lát sau, hắn có vẻ đã suy nghĩ kỹ, cười hắc hắc nói:
- Mình ta, cộng thêm thống lĩnh phụ trách hai đại thần vực Hủy Diệt, Hắc Ám, thêm ngươi nữa, bốn người chúng ta liên thủ, ngươi có làm hay không?
Salas có vẻ cả kinh, không rõ nguyên nhân nhìn vào huyệt mộ, cau mày hỏi:
- Hắn có thù sâu oán nặng gì với liên minh Liệp thần giả các ngươi sao? Không ngờ lại chọc vào để ba người các ngươi phải liên thủ đối phó?
- Một gã thủ lĩnh được ta coi trọng nhất tên là Hàn Hạo sau khi đến Vùng Đất Hỗn Loạn đã vì người này mà phản bội ta. Không chỉ như thế, năm đó khi ở Hắc Ám thần vực, thằng này đã dẫn người bao vây tiêu diệt một phân bộ của chúng ta, mấy ngày hôm trước lại vừa quét sạch người ở hẻm núi lớn Ronson. Sự tồn tại của hắn uy hiếp nghiêm trọng đến lợi ích của liên minh Liệp thần giả chúng ta. Hắn càng tiến bộ thần tốc, chúng ta càng phải nhanh chóng diệt trừ hắn! - Giọng của người trong huyệt mộ lại phát ra.
Dừng một chút, hắn tiếp lời:
- Bốn người chúng ta ra tay, cho dù là Thiel cũng chết chắc, ngươi có làm hay không?
Salas do dự một chút, nghĩ tới sự huỷ diệt trả miếng của Hàn Thạc với đỉnh Thiên Thần liền hạ quyết tâm, nói:
- Mẹ nó, làm!
Đại Ma Vương