Đại Ma Vương

Chương 947: Gậy ông đập lưng ông!



Vùng đất hỗn loạn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Dalca, Dagmar, Athelstan mang theo thủ hạ bôn ba, cũng mất mười ngày mới tới vùng xung quanh sơn cốc chỗ Hàn Hạo.
Trên đường đi tới, bọn Dalca ngay cả một bóng người cũng không đụng phải, giống như tất cả hung thần ác sát của Vùng đất hỗn loạn đã lẩn đi đâu hết, sự trầm lặng này khiến người ta cảm thấy áp lực gấp bội.
Càng như vậy, bọn Dalca càng cẩn thận, không dám manh động. Dẫu sao Vùng đất hỗn loạn cũng là địa bàn của người ta, mặc dù bọn họ thực lực thâm hậu, cũng không dám quá huênh hoang. Hơn nữa bọn họ còn biết đối phương nhất định đã mai phục tại chỗ bí mật nhằm vào bọn họ, cái này làm cho bọn họ càng thêm để tâm.
Dalca, Dagmar, Athelstan, ba người phân ba phương hướng, thần hồn luôn luôn chú ý nhất cử nhất động xung quanh, bảo đảm không có địch nhân đột nhiên từ trong góc nào đó giết ra. Salas quen thuộc nơi này, bọn Dalca mà không hỏi vấn đề gì thì hắn đều bảo trì sự trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì.
Rốt cục, bọn họ đã đi tới phụ cận ba ngọn núi.
Đứng ở xa xa, Dalca nhìn hắc vụ lờ mờ bao trùm, sơn cốc không ngừng có mùi vị tanh hôi bay ra. Thần sắc có chút nghi hoặc, hắn lên tiếng hỏi đầy cổ quái:
- Salas, ngươi khẳng định chính là chỗ này?
- Chắc là ở chỗ này, không sai đâu. - Salas vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì thần hồn của hắn khuếch tán ra cũng không cảm ứng được một tia linh hồn dao động nào từ trong mấy ngọn núi kia, thầm nghĩ tên kia rốt cuộc đang làm cái chết tiệt gì thế?
- Căn bản không sai! - Dagmar nghiêng mình, bạch cốt vương tọa mang theo hắn bay về sơn cốc trung tâm ba ngọn núi. Hắc vụ bao phủ toàn bộ sơn cốc bị tử khí bên trên bạch cốt vương tọa của hắn đẩy ra, không thể nhập vào thân hắn thể một chút nào.
- Qua đây nhìn xem. - Dalca nói với Athelstan, hai người theo sau Dagmar bay vào sơn cốc. Trong sơn cốc hắc vụ lượn lờ không tan mang theo mùi vị tanh hôi xộc vào mũi, rất rõ ràng có chứa chất độc mạnh, nhưng cả ba thực lực cường đại, loại độc axít này đối với bọn họ không hề có ảnh hưởng.
Salas vẫn chưa đi vào, hắn chỉ tò mò hết nhìn đông tới ngó tây, chú ý từng chi tiết ở quanh đó.
Từng có kinh nghiệm ở Ma Ẩn cốc. Salas đối với địa phương mà Hàn Thạc bố trí có sự kiêng kị sâu sắc. Hơn nữa hắn biết Hàn Thạc bảo hắn đưa người đến nơi này khẳng định là có ý đồ, cho nên càng không dám chủ động xâm nhập.
Không có mệnh lệnh của ba người Dalca, đám thủ hạ đều đứng bất động. Những Liệp thần giả tinh nhuệ đến từ tam đại thần vực này đều là tay sai trung thành đi theo ba thống lĩnh nhiều năm. Chẳng những chúng có thực lực cường hãn mà còn đều có tính kỷ luật nghiêm khắc. Không có sự phân phó, bọn chúng sẽ không mạo muội xâm nhập.
Sau khi ba người Dalca tiến vào sơn cốc trung tâm của ba ngọn núi, xem xét một vòng thì ngoại trừ phát hiện trên vách ngọn núi này có rất nhiều ký hiệu kỳ dị ra cũng không có thu hoạch gì khác, cũng không ứng được được dấu vết của sinh mệnh.
Rất nhanh, cả ba lại từ bên trong sơn cốc về tới chỗ Salas. Dalca liếc mắt Salas nói:
- Chỗ này chắc là không có vấn đề. Nhưng xem ra người đã chạy đi hết. Ta nghĩ tin tức chúng ta đến đây bọn chúng ít nhiều cũng biết một chút. Tên Hàn Hạo kia có lẽ đã hợp lực lượng trong tay với Hàn gia lại rồi.
- Ừm. Cũng có khả năng. Dù sao bọn chúng cũng hiểu được chỉ có hợp lực chống đỡ chúng ta thì mới có khả năng sẽ không chết quá thảm!
Dagmar gật đầu đồng ý, rồi chợt có vẻ khẩn cấp nói:
- Ta nghĩ chúng ta có lẽ nên bỏ qua nơi này, tiến thẳng tới Ma Ẩn cốc?
Việc đã đến nước này, Salas tự thấy việc mình nên làm cũng đã làm. Nếu trong ba ngọn núi không có người, vậy hắn cũng không có biện pháp. Nếu hắn miễn cưỡng bảo ba người đi xem xét ba ngọn núi sẽ chỉ làm cho bọn chúng sinh nghi hắn. Điều này sẽ gây tác dụng ngược, cho nên Salas không phản đối, gục gặc đầu tỏ vẻ mình không có ý kiến.
- Vậy đi luôn Ma Ẩn cốc đi, đại bản doanh Hàn gia tại đó, ta nghĩ trừ phi Hàn gia thật sự không định dừng chân ở Vùng đất hỗn loạn nữa, bằng không tuyệt không rời đi. - Dalca giải quyết dứt khoát, đoạn chuẩn bị phân phó thủ hạ cao thủ rời khỏi nơi này.
- Đợi đã! - Dagmar đưa tay lên, tạm thời ngăn Dalca rời đi, ánh dị quang không ngừng nhấp nháy.
- Sao vậy?
Dalca sửng sốt, chợt vẻ mặt khẽ động, hỏi:
- Có phát hiện sao?
Hắn tự nhiên biết Dagmar tu luyện Tử Vong lực lượng, ở phương diện thần hồn thăm dò thì trình độ so với hắn tinh thâm hơn nhiều. Một tia linh hồn dao động yếu ớt hắn cùng Athelstan có lẽ không thể phát hiện, nhưng Dagmar rất nhạy cảm có khả năng phát hiện được.
- Trong lòng núi có linh hồn dao động yếu ớt, vừa mới thoáng dao động, ta muốn xác nhận lại một chút. - Dagmar gật đầu, sau đó nhắm mắt không nhiều lời nữa. Từ trường linh hồn lấy hắn làm trung tâm từ từ lan ra, hình như Dagmar đang sử dụng một phương pháp đặc thù cảm thụ dao động trong lòng núi.
Dalca, Athelstan biết mặc dù Dagmar trong khoảng thời gian này bởi vì mảnh thần cách có chút thất thường, song tu luyện Tử Vong lực lượng dù sao đạt tới cảnh giới Chủ thần, hơn nữa hắn thường ngày không huênh hoang. Lại thêm mục đích chủ yếu của hắn là Hàn Hạo, khẳng định còn khẩn cấp hơn so với bất cứ ai khác, cho nên khẳng định tình huống hắn phát hiện là thật.
Quả nhiên, sau khi Dagmar nhắm mắt một hồi, lập tức khẳng định chỉ tay vào ba ngọn núi:
- Không rời đi nữa, trong ba ngọn núi đều có người, chẳng qua lòng núi có lực lượng đặc thù gây trở ngại thần hồn chúng ta thăm dò. Hừ, Bryan kia quả nhiên lợi hại, bố trí kết giới thiếu chút nữa chúng ta bị lừa gạt!
- Ngươi làm sao biết bố trí lực lượng cản trở này không phải Hàn Hạo? - Salas ngẩn ra, kỳ quái hỏi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Janet
- Hắn vẫn chưa có bản sự đó!
Dagmar cười lạnh:
- Lần trước ở trong Thâm cốc, sau khi thủ hạ của ta chế trụ hắn, ta cảm nhận được rõ ràng lực lượng của hắn, hừ, còn xa mới cường đại như ngươi nói! Không có mảnh thần cách, Hàn Hạo hắn chỉ là một Thượng vị thần bình thường, ta muốn bóp chết hắn như thế nào thì bóp chết như thế ấy!
- Dagmar, ngươi khẳng định đối phương trốn trong lòng núi? - Dalca trầm ngâm một chút, mới quay sang hắn xác nhận.
- Không sai đâu, trong cả ba lòng núi đều có người!
Dagmar có vẻ vô cùng tự tin, quay đầu về thủ hạ phía sau mình ra lệnh:
- Đi thôi, theo ta, khói độc sơn cốc này không có gì ghê gớm, mọi người nhanh một chút.
Dừng một lát, hắn lại nói với Dalca, Athelstan:
- Vừa vặn ba ngọn núi, chúng ta mỗi người một cái, đi vào thăm dò tìm kiếm một lượt. Trong lòng núi khẳng định có rất nhiều mật đạo quanh co khúc khuỷu, đến lúc đó tách ra, ta cũng không tin một tên Hàn Hạo nho nhỏ có thể thoát khỏi truy kích của ba người chúng ta!
Nói xong, Dagmar cũng mặc kệ hai người kia có đáp ứng hay không, xung phong một lần nữa nhằm về phía sơn cốc.
Do dự một chút, Dalca gật đầu với Athelstan, nói:
- Vậy chúng ta cũng đi thôi, cảm ứng linh hồn của Dagmar chắc là không sai, chúng ta hợp tác nhiều lần như vậy, trình độ của hắn ở phương diện này xác thực bất phàm.
Athelstan dường như cũng đồng ý quan điểm của Dalca, phất tay, biến thành một luồng ánh sáng u ám bắn về phía sơn cốc. Những thủ hạ của hắn vừa thấy thống lĩnh tiến vào, cũng không do dự, nối tiếp nhau xông lên.
- Salas, ngươi thì sao? - Dalca không vội vã rời đi, mà hỏi Salas.
- Ta không có vấn đề gì, đi. - Salas nhún vai, ý bảo Dalca an bài rất tốt, hắn biết rõ đi vào khẳng định sẽ có hung hiểm, nhưng cũng không thể không đi theo, bằng không Dalca nhất định sẽ hoài nghi hắn.
- Tốt lắm, ngươi theo ta đi, như vậy cũng có người phối hợp. - Dalca cười cười, sau khi nhận được câu trả lời vừa lòng cuối cùng không hề do dự, mang theo thủ hạ cũng loé lên tiến vào.
Trong khi Dalca và Salas đi trước, người phía Dagmar và Athelstan đã nối đuôi nhau mà vào, từ chỗ ẩn nấp vừa mới tìm được trong huyệt động xông tới tiếp. Hai người này đều chọn ngọn núi nhỏ, nhường ngọn cao lớn hùng vĩ nhất cho Dalca.
Mắng thầm một câu, Dalca biết hai người kia ngoài miệng nói hợp tác, nhưng thời điểm mấu chốt chỉ cần có thể chiếm tiện nghi đều làm không chút do dự, liên minh Liệp thần giả ai nấy đều vì mình, đây là bản tính, không ai thay đổi được.
- Đi thôi! - Bực thì bực, việc cần làm thì vẫn phải làm, Dalca chỉ đành chọn ngọn núi còn lại, từ một phương hướng tìm được một sơn cốc chỉ có thể đủ để ba người sóng vai đi vào, cùng với Salas dẫn người xông vào.
- Đại nhân, quả nhiên không ngoài dự đoán của ngài, có kết giới phòng ngự! - Trong lòng một ngọn núi nhỏ nhất, một tên thủ hạ của Dagmar cao giọng hô, thanh âm không ngừng vọng lại, truyền vào trong tai Dagmar ở một thông đạo khác.
Vừa tiến vào lòng núi là lối rẽ xuất hiện không ngừng, cũng may Dagmar sớm liệu trước, có lối rẽ liền bắt đầu phân tán thủ hạ, thành một tiểu đội tràn ngập tại các ngã ba.
Theo hắn thấy, trong lòng núi kẻ cường đại nhất bất quá cũng chỉ có Hàn Hạo. Lúc động thủ với phân thân bán thành phẩm của Tiểu Khô Lâu ngoài Thâm cốc, Dagmar tưởng là mình đã biết rõ ràng thực lực chân chính của đối phương, không còn coi Hàn Hạo trở thành địch thủ đáng để hắn coi trọng nữa. Hắn cho rằng một tên thủ hạ tu luyện Tử Vong lực lượng, chỉ có thực lực Thượng vị thần trung kỳ cũng đã đủ đối phó Hàn Hạo.
Bởi vậy, hắn không lo lắng chút nào chia thủ hạ thành nhiều đội, căn bản không sợ Hàn Hạo sẽ xuất hiện ở trong lòng núi đánh tan từng đội của hắn.
- Đến đây! - Giọng Dagmar đang ở xa xa đầy vẻ vui mừng, lập tức nhanh chóng từ phía đó chạy đến.
Từng quầng sáng nhạt mờ tối chắn ngang ở cửa động nhỏ hẹp, phía trước một tầng tràn ngập Tử Vong lực lượng, mấy tầng sau phân biệt là lực lượng thường thấy Hắc Ám, Thủy, Hỏa… chỉ có tầng lực lượng cuối cùng khá đặc thù, hắn không nhìn ra chút nào.
Không do dự nhiều, Dagmar cảm thụ một chút tầng tầng kết giới lực lượng lờ mờ ở cửa động kia, đoạn bắt đầu xuất thủ.
Vượt ngoài dự kiến của hắn, lực lượng kết giới tưởng chừng như núi non trùng điệp, kỳ thật lực phòng ngự cũng không quá mạnh. Dưới Tử Vong lực lượng hóa thành trăm đoạn cốt mâu mạnh mẽ đâm vào, thì tầng tầng lớp lớp lực lượng kết giới kia rất dễ dàng bị xé rách, ngay cả tầng lực lượng kỳ dị cuối cùng cũng bị một kích liền tan vỡ, không có khó khăn như hắn tưởng tượng.
- Đi! - Dagmar cười lạnh, trong lòng càng thêm khinh thường đối với nhóm thủ hạ Liệp thần giả dưới trướng Hàn Hạo.