Dạ Ngân Tuyết bật cười, cô đã từng đóng qua cảnh đám cưới nên cô cảm thấy cũng không mệt lắm. Lăng An Vũ cùng Nam Hoàng Trung bước vào, tiến đến gần hai người các cô, Lăng An Vũ xoa bóp vai cho Dạ Ngân Tuyết còn Nam Hoàng Trung thì đấm bóp chân của Trần Uyển Dư.
“Xem ra hai người vẫn còn có lương tâm đấy.” Trần Uyển Dư mỉm cười vui vẻ hưởng thụ khi được chồng xoa bóp.
Galvin mỉm cười không nhanh không chậm nói:”Con hãy mau cùng với Uyển Dư thay đồ đi rồi cùng An Vũ và Hoàng Trung đi ra ngoài, mọi người đang muốn gặp các con đấy.”
“Vâng.” Bốn người đồng loạt cất giọng đáp lại rồi nhanh chóng đi thay đồ.
Bên ngoài, Lăng Nhã Lệ cầm ly rượu đang đứng chọn đồ ăn thì Tạ Anh Minh tiến đến bắt chuyện với cô:
“Chào cô, chúng ta đã từng gặp nhau cô còn nhớ chứ?”
“Tất nhiên là tôi nhớ rồi.” Lăng Nhã Lệ mỉm cười gật đầu đáp lại, lúc trước cô không để ý mấy đến Tạ Anh Minh nhưng bây giờ khi quan sát kĩ cô lại bị anh mê hoặc bởi vẻ ngoài đầy lãng tử của anh. w●ebtruy●enonlin●e●com
Tạ Anh Minh cùng Lăng Nhã Lệ bắt đầu trò chuyện với nhau, càng nói chuyện hai người cảm thấy càng hợp nhau một cách lạ kì. Dạ Ngân Tuyết bước ra nhìn thấy hai người đang nói chuyện thì nở một nụ cười thích thú nói với Lăng An Vũ:
“An Vũ! Anh xem Tạ Anh Minh với Nhã Lệ cũng xứng đôi lắm đấy.”
“Ừm…” Lăng An Vũ gật gù ừ nhẹ một tiếng rồi ôm lấy eo của cô khẽ nói vào tai:
“Sau này anh không cho phép em nhìn bất kì người đàn ông nào khác ngoài anh đấy, cho dù bây giờ em với Tạ Anh Minh chỉ là bạn thì em cũng không được tiếp xúc, nói chuyện nhiều, không tiếp xúc càng tốt.”