"Không được! Cô phải ăn ngay bây giờ lỡ như lát nữa cô quên thì sao? Cô sẽ bị đau bao tử đó." Lăng An Vũ muốn cô ăn ngay bây giờ anh sợ cô sẽ bị đau bao tử.
"An Vũ! Đồ ăn sáng của tôi đâu? Tôi cũng chưa có ăn sáng, anh đã mua cho Tiểu Tuyết rồi vậy anh có mua cho tôi không?"
Lăng An Vũ đôi mắt không một chút gợn sóng nhìn Trần Uyển Dư thản nhiên đáp:
"Tôi không có nhiệm vụ phải mua cho cô."
Dạ Ngân Tuyết bật cười, trong lòng cô vui như mở hội cầm sanwich lên ăn, ăn xong cô uống hết hộp sữa anh mua cho rồi mới đi quay.
Quay xong thì trời đã trưa, Lăng An Vũ chở cô đi ăn Trần Uyển Dư cố tình không đi với sắp xếp lịch trình hôm nay của cô chỉ có quay phim không làm gì thêm nữa để cho cô có cơ hội tỏ tình với Lăng An Vũ.
Lăng An Vũ chở cô đi đến nhà hàng, cô gọi rất nhiều món ăn cô quay người nhìn Lăng An Vũ anh thấy cô nhìn liền hiểu ý ngồi xuống đối diện với cô, đồ ăn được nhanh chóng dọn lên bàn.
Dạ Ngân Tuyết không ăn ngay mà nhìn anh cất giọng hỏi:
"An Vũ! Anh thấy tôi như thế nào? Anh đừng sợ tôi buồn hay giận dỗi gì hết anh cứ nói thật với lòng mình đi."
Lăng An Vũ rất ngạc nhiên, sững sờ trước câu hỏi của cô anh nhìn cô chăm chú rồi đáp:
"Cô rất xinh đẹp, đáng yêu, tốt bụng tuy bề ngoài nhìn cô rất xa cách, lạnh lùng nhưng nếu như tiếp xúc với cô sẽ biết cô rất dễ gần, thân thiện."
Được anh khen hết lời như vậy cô vui đến muốn nhảy cẫng lên, Dạ Ngân Tuyết hít thở thật sâu chống cằm nhìn anh, miệng cứ cười tủm tỉm gọi tên anh:
"An Vũ!"
Lăng An Vũ nhìn cô nhướng mày, Dạ Ngân Tuyết mặt bắt đầu đỏ ửng lên, cô nhẹ nhàng thốt ra ba chữ:"Em thích anh."
Nghe ba chứ em thích anh thốt ra từ miệng cô anh sững người đứng hình cô là đang tỏ tình với anh sao? Anh vẫn chưa tin được chuyện này.
"Tiểu Tuyết! Cô đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu ý của cô."
"Có gì mà anh không hiểu chứ? Em nói là em thích anh chỉ đơn giản như vậy thôi. Em thích anh! Thích anh! Cực kì thích anh! Chúng ta hãy quen nhau nha!"
Lăng An Vũ vẫn chưa tin được là cô thích anh, ngàn vạn lần anh cũng không dám nghĩ đến sẽ có một ngày cô nói cô thích anh. Anh thật sự rất vui thật sự rất muốn nói hai chữ đồng ý nhưng nghĩ đến thân phận của mình không xứng với anh liền lạnh lùng trả lời cô:
"Không thể! Chúng ta không thể nào quen nhau được."
Dạ Ngân Tuyết cơ mặt co lại, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng khi nghe anh nói như thế:"Tại sao lại không thể chứ? Có gì mà không thể? Chẳng lẽ anh không thích em sao?"
Lăng An Vũ tránh đi ánh mắt của cô đau lòng nói dối cô:
"Đúng vậy! Tôi không thích cô, chưa bao giờ tôi thích cô cả."
"Vậy tại sao anh lại đối tốt với em như thế? Vì đó là trách nhiệm, nhiệm vụ của anh sao?"
Cô vẫn không tin là anh không thích cô, ánh mắt đầy kiên quyết, quyết tâm của cô nhìn anh:
"Em không tin! Em không tin là anh không thích em, cho dù thật sự là anh không thích em đi chăng nữa thì em cũng sẽ không bỏ cuộc đâu, em nhất định sẽ theo đuổi được anh. Có giỏi thì anh đừng bao giờ quan tâm đến em nữa đừng khiến cho em hiểu lầm là anh thích em nữa, cứ mặc kệ em đi."
"Được! Tôi sẽ không quan tâm cô nữa, sẽ mặc kệ cô từ nay về sau tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình là bảo vệ còn những thứ khác tôi sẽ không quan tâm nữa."
Dạ Ngân Tuyết nước mắt lưng tròng nhìn anh giận dỗi, cô không nói gì nữa chỉ gục mặt ăn điên cuồng, không để ý đến anh nữa.
Ăn xong, Lăng An Vũ lái xe chở cô quay về Dạ viên cô giận dỗi bước lên đầu vẻ mặt buồn bã vô cùng, vừa bước vào phòng Trần Uyển Dư đã gọi điện cho cô:
"Tiểu Tuyết! Sao rồi? Thành công rồi đúng không?" WebTru yenOn linez . com "Thành công cái gì mà thành công tớ thất bại rồi anh ấy đã từ chối tớ anh ấy bảo không thích tớ và từ nay sẽ không quan tâm đến tớ nữa sẽ mặc kệ tớ." Dạ Ngân Tuyết mếu máo sắp khóc đến nơi nói với Trần Uyển Dư.
Trần Uyển Dư kinh ngạc không ngờ anh sẽ từ chối Dạ Ngân Tuyết, cô dỗ dành cô bạn của mình: