Thợ chụp ảnh vui mừng gật đầu như băm tỏi, cảm giác nhẹ nhõm trong lòng, khi thợ trang điểm định trang điểm cho anh thì bị anh từ chối, Trần Uyển Dư ngay lập tức nói với thợ trang điểm với giọng điệu nửa thật nửa đùa:
"Chị cứ nghe theo anh ấy đi anh ấy đẹp trai sẵn rồi không cần phải trang điểm gì nữa đâu."
Thợ trang điểm bật cười khi nghe Trần Uyển Dư nói như thế, Lăng An Vũ bắt đầu cùng Dạ Ngân Tuyết chụp ảnh, cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn ôm lấy anh, lưng của anh quay ra anh để che đi gương mặt của mình, cánh tay của cô ôm lấy cổ của anh đầu cô tựa vào vai của anh.
Trong suốt quá trình chụp anh chỉ chụp nửa gương mặt của mình hoặc là che hẳn đi chứ không hề lộ ra toàn bộ gương mặt còn Dạ Ngân Tuyết thì luôn cố gắng gần anh hết mức có thể.
Chụp hình xong, Lăng An Vũ tiếp tục lái xe chở cô đến phim trường lần này cảnh quay của cô là quay ở biển. Bắt đầu diễn, cảnh quay chính là cô cũng những người bạn của mình tắm biển vui chơi với nhau.
"Cắt!" Đạo diễn hô lớn mọi người dừng diễn đi lên trên bờ Lăng An Vũ đi mua cà phê cho cô và Trần Uyển Dư về Trần Uyển Dư vui vẻ nhận lấy rồi đặt xuống bàn cầm khăn đi ra trùm cho cô tránh cho cô bị cảm lạnh.
Nhưng khi chạy ra biển Trần Uyển Dư lại không thấy Dạ Ngân Tuyết đâu? Trần Uyển Dư hỏi đạo diễn và mọi người:
"Mọi người có thấy Selina ở đâu không?"
Mọi người nhìn nhau lắc đầu, một nữ diễn viên phụ lên tiếng:
"Lúc chúng tôi đi lên tôi thấy cô ấy vẫn còn ở dưới có khi nào cô ấy gặp chuyện gì rồi không?"
Lăng An Vũ chạy ra trong lòng đã bắt đầu lo lắng, căng thẳng Trần Uyển Dư nghe nói như thế thì sắc mặt tái xanh, lo lắng cho cô sợ cô thật sự sẽ xảy ra chuyện gì? Trần Uyển Dư hét lớn gọi tên cô:
"Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Cậu đang ở đâu? Cậu hãy mau trả lời tớ đi."
"Selina! Selina!" Mọi người cũng bắt đầu hô lớn tên của cô đi xung quanh tìm cô.
Lăng An Vũ không chờ được nữa, anh cởi áo khoác lao nhanh xuống biển tìm cô nhưng không một ai phát hiện Dạ Ngân Tuyết nấp sau tảng đá lớn gần đó cười tủm tỉm khi thấy anh lo lắng đến như thế, cô đắc ý vui vẻ:
"Lo lắng, quan tâm như thế mà dám bảo không quan tâm nữa. Đồ ngụy biện!"
Cô bắt đầu lặn xuống biển rồi bơi đến gần chỗ mọi người đang tìm, cô ngẩng đầu lên vẻ mặt như đã gặp chuyện gì, cô thở hì hục. Lăng An Vũ ngẩng đầu lên nhìn thấy cô liền bơi nhanh đến ngay lập tức hỏi cô:
"Cô không sao chứ?" Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Trần Uyển Dư cùng những người khác thấy cô liền vội vàng chạy đến, Lăng An Vũ từ từ đưa cô lên Trần Uyển Dư lấy khăn trùm lên người của cô: