Lượng fan của Cao Mỹ Lâm giảm nhanh chóng, chỉ trong một buổi sáng tất cả hợ đồng đóng phim hay quảng cáo đều bị hủy không còn cái nào, sự nghiệp được cô ta gầy dựng bấy lâu nay trong phút chốc đều tan biến, sập đổ hoàn toàn.
"Tiểu Tuyết! Cuối cùng cậu cũng thức dậy rồi cậu có biết tối qua tớ đã hoảng sợ đến thế nào không? Mọi người ai nấy cũng đều rất lo lắng cho cậu đó."
Mọi người cũng ngay sau đó xuất hiện quan tâm chăm sóc cô, cô cũng đã nghe chuyện của Cao Mỹ Lâm từ cô bạn của cô kể cho cô nghe, cô thừa biết người phát tán đoạn video ấy là ai? Lần này, xem như Cao Mỹ Lâm xui xẻo động vào nhầm người.
Dạ Ngân Tuyết nhanh chóng lấy điện thoại lên Instagram trấn an fan, chỉ trong phòng mấy phút đã có hàng ngàn lượt thả tim và bình luận hỏi han, quan tâm cô. Cô thay đồ đi xuống lầu, Dạ Khải Hiên nhìn thấy cô ăn mặc thanh lịch, chăm chút ngoại hình như thế thì liền biết cô muốn đi đâu, anh ngồi ở phòng khách không nhanh không chậm nói với cô:
"Em mới vừa khỏe lại thôi em định đi làm rồi sao?"
"Tiểu Tuyết! Mẹ thấy con nên ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi rồi hãy đi làm lại còn không thì con nghỉ luôn đi mẹ thấy con đi làm như thế mẹ không hề yên tâm chút nào."
"Cái đó chỉ là việc ngoài ý muốn thôi sẽ không có lần sau đâu với lại đây là công việc con thích mọi người cũng không thể nào phản đối việc mà con yêu thích. Mọi người cũng thừa biết rằng một khi con đã quyết định chuyện gì đó thì rất khó để thay đổi được sao?"
Dạ Thành Đông lắc đầu thở dài một tiếng, anh thật sự hết cách với cô con gái cưng của mình:
"Thôi được rồi! Ba mẹ sẽ không ngăn cản con nữa nhưng con phải nhớ rằng sức khỏe của mình là quan trọng nhất đó."
"Vâng! Con biết rồi.Cũng đến giờ rồi con đi đây." Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu lên tiếng. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Dạ Ngân Tuyết bước ra ngoài, Lăng An Vũ cũng nhanh chóng đi phía sau của cô đi đến xe, anh mở cửa cho cô rồi bước vào trong lái xe chở cô đến phim trường.
Đến phim trường, anh mở cửa cho cô bước ra vừa bước ra cô vô tình đụng trúng vào thắt lưng của anh anh khẽ nhăn mặt cau mày chịu đau. Cô nhìn thấy sắc mặt của trông có vẻ đau đớn, cô liền hỏi:
"Anh bị sao vậy? Anh không sao chứ?"
Lăng An Vũ lắc đầu đáp:"Tôi không sao!"
Dạ Ngân Tuyết hơi nhíu mày lại, cố ý chạm mạnh vào thắt lưng của anh nhìn sắc mặt của anh trắng bệch, cố chịu đau, cô hỏi anh:
"Rốt cuộc là anh bị làm sao thế? Anh bị thương sao?"
Lăng An Vũ gương mặt dù trắng không còn giọt máu vẫn nghiêm túc im lặng không nói gì, cô cắn nhẹ môi của mình lấy điện thoại ra:
"Được! Anh không nói đúng không? Vậy thì tôi sẽ gọi điện hỏi chú Hạo Phú hỏi chú ấy rốt cuộc anh bị gì?"
Anh lập tức lên tiếng ngăn cô lại:"Không cần đâu! Tôi nói! Hôm qua tôi đã chịu phạt vì không bảo vệ được tiểu thư."
"Chịu phạt? Nhưng rõ ràng đó không phải là lỗi của anh tại sao anh lại phải chịu phạt chứ? Tôi sẽ hỏi ba tôi rõ chuyện này."