Lăng An Vũ bước xuống xe mở cửa cho Dạ Ngân Tuyết, cô bước vào trong nhìn thấy anh không đi vào cô quay người lại cất giọng hỏi:
"Tại sao anh lại đứng ở đó? Anh không đi vào sao?"
Lăng An Vũ lắc lắc đầu:"Bây giờ thân phận của anh chỉ là một vệ sĩ chỉ có thể đứng ở ngoài, ở bên trong an toàn không cần anh phải bảo vệ nếu anh vào trong thì không hay đâu. Em hãy vào trong đi."
Dạ Khải Hiên đứng cạnh cô lên tiếng:"Những lời của An Vũ nói cũng đúng, chúng ta cứ vào trong đi."
Dạ Ngân Tuyết vẻ mặt không vui vẻ chỉ có thể gật đầu đi vào trong cùng Dạ Khải Hiên, Clara nhìn thấy hai đứa cháu của mình đến liền vui vẻ bước đến ôm lấy hai người:
Clara nhướng nhướng mày:"Tiểu Tuyết yêu ai thì dì, dượng cũng sẽ ủng hộ miễn sao Tiểu Tuyết thấy vui thấy hạnh phúc là được nhưng điều quan trọng là dì chắc chắn rằng ba và mẹ của tụi con sẽ không đồng ý chuyện này. Còn có ông ngoại và cậu Galvin của tụi con nữa chắc chắc sẽ phản đối."
Dạ Ngân Tuyết nét mặt buồn bã, ủ rũ Phương Thần thấy như thế liền an ủi cô cháu gái của mình:
"Tiểu Tuyết! Con yên tâm sẽ không sao đâu dượng, dì luôn đứng về phía của con mà, mọi người sẽ cùng nhau thuyết phục ba và mẹ của con."
Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu, cô mong ba mẹ và mọi người sẽ hiểu ủng hộ cho cô, cô nhất định sẽ đấu tranh cho tình yêu của mình.
Đến tối, Dạ Ngân Tuyết lên xe quay trở về nhà trên xe Lăng An Vũ nhìn thấy cô ủ rủ thì lo lắng, quan tâm hỏi cô:
"Tiểu Tuyết! Em làm sao vậy? Trong bữa ăn đã có chuyện gì sao?"
Dạ Ngân Tuyết che giấu đi nỗi buồn của mình, cười cười nói với anh:
"Không có gì! Nói cho anh biết một chuyện dì và dượng đã biết chuyện chúng ta đang quen nhau rồi đó."
Lăng An Vũ nhướng mày, trong lòng lo lắng họ sẽ phản đối:
"Vậy dì và dượng của em phản ứng như thế nào? Họ phản đối sao?"
"Thật sao?" Lăng An Vũ không tin được không thể tin là Phương Thần và Clara sẽ ủng hộ anh và cô. Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu trong lòng cô vừa vui vẻ vừa lo lắng, buồn bã cô rất lo sợ một ngày nào đó ba và mẹ của cô biết thì họ sẽ làm mọi cách để chia cách cô và anh.