"Anh đến đây làm nhiệm vụ biết em cùng Tiểu Tuyết ở đây nên anh đến thăm sẵn tiện đem đồ ăn cho hai người. Tiểu Tuyết đâu rồi?" Nam Hoàng Trung cầm túi đồ ăn đưa lên.
"Cậu ấy đã ngủ rồi." Trần Uyển Dư đưa mắt nhìn vào trong ý chỉ cho anh thấy.
Thấy cô đã ngủ, Nam Hoàng Trung đưa túi đồ ăn cho Trần Uyển Dư:
"Vậy em cầm lấy đồ ăn anh phải đi đây."
Trần Uyển Dư gật đầu cầm lấy túi đồ ăn rồi đóng cửa lại, đặt túi lên bàn cô lấy đồ ăn ra toàn là những món Dạ Ngân Tuyết thích ăn, chỉ có một hộp khác biệt trong đó cô liền biết đó là dành cho mình, trong lòng có chút buồn, chua chát.
Cốc! Cốc! Cốc! Cốc! Trần Uyển Dư nhìn ra phía cánh cửa rồi bước ra mở.
" Surprise! Tiểu Tuyết! Em có thích không?" Tạ Anh Minh cầm một bó hoa hồng to đùng, đưa trước mặt Trần Uyển Dư khiến cho cô giật bắn cả mình, quăng luôn khăn lau đầu ra phía đằng sau, mắt trợn lên không khỏi kinh ngạc, thản thốt.
Thấy im lặng, Tạ Anh Minh lấy bó hoa ra nhìn, thấy Trần Uyển Dư anh liền thu bó hoa lại, nhíu mày hỏi cô:"Tại sao lại là cô? Tiểu Tuyết đâu? Cô ở chung phòng với cô ấy sao?"
Thấy Tạ Anh Minh ngó vào trong Trần Uyển Dư liền bước lên một bước che lại, mắt trừng trừng, vẻ mặt khó chịu, lườm lườm anh:
"Tại sao anh lại ở đây? Anh đi theo Tiểu Tuyết đến tận đây sao? Còn nữa chuyện tôi ở cùng với Tiểu Tuyết bộ lạ lắm hay sao mà phản ứng của anh lại như vậy? Tiểu Tuyết đã ngủ rồi mời anh về cho."
"Vậy cô chuyển giúp tôi bó hoa này cho cô ấy." Tạ Anh Minh đưa hoa cho cô, nhờ vả.
Trần Uyển Dư cười như không, thản nhiên đáp lại: Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
"Xin lỗi! Tôi không rảnh để chuyển nếu như anh muốn tặng cho cậu ấy thì đợi cậu ấy thức dậy rồi nhìn thấy cậu ở đi ra khỏi phòng lúc đó hãy xuất hiện tặng cho cậu ấy."
Rầm! Không đợi Tạ Anh Minh nói cô nhanh chóng đóng mạnh cánh cửa lại, Tạ Anh Minh không thể làm gì được nữa đành đặt bó hoa trước cửa rồi rời đi.