Hai người đàn ông càng tiến đến Dạ Ngân Tuyết càng lùi về sau, không cẩn thận cô trượt chân rơi xuống biển, hai người họ cảm thấy tiếc nuối vô cùng, bực tức mau chóng rời đi.
Trần Uyển Dư lúc lấy quần áo cho cô thay thì không thấy cô đâu liền nhanh chóng đi xung quanh tìm kiếm, nhân viên bước đến hỏi Trần Uyển Dư:
"Selina đâu rồi? Cô ấy thay đồ xong chưa? Đến cảnh quay của cô ấy rồi đó."
"Tôi cũng không biết cậu ấy ở đâu nữa tôi đã tìm nãy giờ nhưng không thấy cậu ấy ở đâu hết?" Trần Uyển Dư trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, đôi mắt vẫn không ngừng đảo qua đảo lại tìm cô.
"Có chuyện gì vậy Uyển Dư?" Nam Hoàng Trung và Tạ Anh Minh đến cùng một lúc thấy cô đang nhíu đôi mày, lo lắng thì đi đến hỏi.
"Hoàng Trung! Em không nhìn thấy Tiểu Tuyết ở đâu cả em tìm nãy giờ vẫn không thấy." Trần Uyển Dư vội vàng nói cho Nam Hoàng Trung biết.
"Em đừng lo lắng quá chắc là Tiểu Tuyết ở quanh đây thôi chúng ta cùng nhau đi tìm Tiểu Tuyết." Tuy ngoài mặt Nam Hoàng Trung cố gắng trấn an cô nhưng trong lòng anh cũng lo lắng không thôi.
Trần Uyển Dư, Nam Hoàng Trung cùng Tạ Anh Minh và những người trong đoàn làm phim cũng chia nhau ra đi tìm Dạ Ngân Tuyết. Tìm được một lúc, một nhân viên từ xa nhìn thấy Roxy đang nằm dưới đất liền vội hét lớn:
"Phía bên kia có người."
Nam Hoàng Trung cùng Tạ Anh Minh, Trần Uyển Dư, mọi người chạy đến Trần Uyển Dư vừa nhìn thấy Roxy nằm bất tỉnh liền hốt hoảng, mặt mày bắt đầu trắng bệch lo lắng cho Dạ Ngân Tuyết:
"Roxy! Roxy! Chạy hãy tỉnh lại đi! Roxy!"
"Mau gọi xe cấp cứu đưa cô ấy đến bệnh viện cô ấy bị trúng đạn còn bị đâm nhiều nhát nữa, sắp không ổn rồi." Nam Hoàng Trung cầm máu cho Roxy lên tiếng bảo mọi người.
Đạo diễn vội lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, Tạ Anh Minh cảm giác bất an, khó chịu trong lòng vô cùng:"Tiểu Tuyết chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, phải mau đi tìm cô ấy."
Nam Hoàng Trung giao Roxy cho một nhân viên nữ đỡ, anh đứng dậy cùng Tạ Anh Minh đi tìm cô, Trần Uyển Dư cùng một số nhân viên cũng chạy theo.
Nam Hoàng Trung gọi điện cho cứu hộ và cảnh sát đến, tim anh bây giờ đập thình thịch, anh cố gắng trấn tĩnh mình trong lòng luôn cầu mong cô không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
"Tiểu...Tiểu...Tiểu Tuyết...cậu...cậu ấy..." Trần Uyển Dư lắp bắp, nói không nên lời.
"Tiểu Tuyết bị làm sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Em hãy mau nói đi Tiểu Tuyết làm sao?" Trong lòng Dạ Khải Hiên ngay lập tức dâng lên cảm giác bất an, bồn chồn, lo lắng.