“Đến bây giờ tôi vẫn chưa thể quên được Selina người bạn thân nhất của tôi khi nghe tin cậu ấy không còn tôi đã vô cùng bàng hoàng không thể tin được chuyện này. Sở dĩ tôi nhận vai diễn này chính là muốn thay cậu ấy hoàn thành tôi sẽ cố gắng hết sức với vai diễn này.”
Trần Uyển Dư đứng bên ngoài cánh cửa nhìn vào nghe những lời nói của Châu Di Giai thì tức đến sôi gan sôi ruột nghiến răng kèn kẹt:
“Đồ giả tạo! Đạo đức giả! Hôm nay, tôi sẽ lột bộ mặt thật của cô ra dù trong tay không có bằng chứng tôi cũng phải xử lý cô trả thù cho Tiểu Tuyết.”
Trần Uyển Dư vừa định xông vào thì bị một lực kéo giật ngược lại khiến cho cơ thể cô áp sát vào cơ thể người đàn ông ấy, ngẩng đầu lên nhìn lời nói của cô liền trở nên lắp bắp:”Anh…anh Hoàng Trung!”
Tay của Nam Hoàng Trung vô tình ôm lấy eo của Trần Uyển Dư khiến cho cô khá ngạc nhiên, tròn mắt nhìn anh, Nam Hoàng Trung nhíu mày hỏi cô:
“Uyển Dư! Em định làm cái gì vậy? Em đừng có nông nỗi cứ bình tĩnh lại đi chuyện xử lý Châu Di Giai cứ để cho ba mẹ và anh trai của Tiểu Tuyết xử lý em chỉ cần đứng xem thôi.”
“Không phải như mọi người thấy đâu đây là có người cố ý hãm hại, vu oan cho tôi tôi không có hại chết Selina. Mọi người phải tin tôi.”
“Tin cô? Tin như thế nào đây?” Dạ Thành Đông lớn tiếng bước vào cùng Hạ Tử Quyên, Dạ Khải Hiên cùng những thuộc hạ của mình, Nam Hoàng Trung cùng Trần Uyển Dư cũng đi theo vào trong.
Đứng trước mặt Châu Di Giai Dạ Thành Đông giơ tay lên ngoắc ngoắc ngay lập tức thuộc hạ của anh đưa hai người mà cô ta đã sai khiến hại Dạ Ngân Tuyết đến trước mặt khiến cho cô ta sợ xanh mặt.
Châu Di Giai cả người run sợ, muốn phát điên sợ hãi chạy ra ngoài vừa chạy đến cửa Châu Di Giai bỗng hét toáng lên, ngã khụy xuống, kinh sợ run lẩy bẩy. Dạ Ngân Tuyết cùng Lăng An Vũ xuất hiện Dạ Ngân Tuyết cả người toát ra sự lạnh lẽo đáng sợ trừng trừng mắt hỏi Châu Di Giai:
“Châu Di Giai! Cô cũng biết sợ sao? Năm lần bảy lượt cho người hãm hại tôi cô phải nghĩ đến ngày này chứ? Chắc cô thất vọng lắm bởi vì tôi vẫn còn sống mà.”