“Tớ có nói bậy đâu chứ? Lúc trước tớ chỉ nghi nghi thôi bây giờ tớ đã chắc chắn rằng cậu thích anh Hoàng Trung không phải là thích mà là rất rất thích cậu không qua được mắt của tớ đâu.”
“Được rồi! Tớ thừa nhận tớ thích anh Hoàng Trung nhưng cậu cũng thừa biết là anh ấy thích ai mà? Cho dù tớ có thổ lộ thì cũng như vậy thôi.” Trần Uyển Dư thở dài, buồn bã nhìn Dạ Ngân Tuyết.
Lăng An Vũ khóe môi khẽ cong lên cất giọng nói:
“Đừng có đưa mắt qua lại anh biết người mà Nam Hoàng Trung thích chính là em đấy Tiểu Tuyết ngay từ lần đầu tiên anh gặp anh đã nhận ra rồi.”
Dạ Ngân Tuyết cười hì hì cô nhìn anh với ánh mắt rất dịu dàng:
“An Vũ! Cuối tuần sau chúng ta hãy quay về thăm mẹ và Nhã Lệ đi.”
“Mọi người đang nói chuyện gì mà vui quá vậy.” Tạ Anh Minh bước đến cười nhẹ lên tiếng hỏi ba người.
Vừa thấy Tạ Anh Minh sắc mặt của ba người liền thay đổi thấy Tạ Anh Minh cười nhẹ nói:
“Tôi chỉ đến đây thăm Tiểu Tuyết thôi và cũng muốn nói với anh là tôi đã quyết định rút lui rồi tôi biết cho dù bây giờ tôi đã được minh oan về việc phản bội Tiểu Tuyết nhưng hiện tại Tiểu Tuyết yêu anh nên tôi không thể nào mà mặt dày xen vào được.”
“Thật sao? Anh không gạt chúng tôi chứ? Lỡ như anh nói với chúng tôi như thế để chúng tôi lơ là cảnh giác với anh rồi sau đó anh sẽ cướp mất Tiểu Tuyết của chúng tôi rồi sao?” Trần Uyển Dư nheo mắt nghi ngờ không thể nào tin hoàn toàn vào Tạ Anh Minh. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Tạ Anh Minh bật cười một tiếng:”Uyển Dư! Em tưởng tượng quá rồi đó anh sẽ không làm như thế đâu tuy rằng anh rút lui không theo đuổi Tiểu Tuyết nữa nhưng anh vẫn sẽ là bạn, xem Tiểu Tuyết là một cô em gái mà quan tâm giúp đỡ.” <script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>