Dạ Thành Đông và Dạ Ngân Tuyết được đưa vào bệnh viện, Dạ Ngân Tuyết được đẩy thẳng vào phòng sinh, Dạ Thành Đông cũng được đưa đi gắp viên đạn ra. Sau khi viên đạn được lấy ra, Dạ Thành Đông mau chóng đi đến phòng sinh, vội vàng hỏi mọi người:”Sao rồi?”
Dạ Khải Hiên lắc đầu, sắc mặt càng lúc càng tệ, anh lo lắng, đứng ngồi không yên:”Tiểu Tuyết vẫn còn ở trong đấy, không có tin gì cả.”
Cánh cửa phòng sinh đột nhiên mở ra, bác sĩ vội vàng bước ra, tháo khẩu trang gấp gáp nói:”Do sản phụ sinh non nên bây giờ đang trong tình trạng rất nguy hiểm, tình huống xấu nhất chính là mẹ và bé đều sẽ chết nên bây giờ mọi người phải lựa chọn mẹ và bé, mọi người hãy mau chóng đưa ra quyết định.”
“Tiểu Tuyết! Con cứ yên tâm, con của con không sao, con đã bình an sinh ra rồi.”
Dạ Ngân Tuyết nhẹ lòng, mỉm cười hạnh phúc, đột nhiên cô nhớ ra một chuyện cô nhìn ba mẹ của mình, cất tiếng hỏi:
“Ba, mẹ, tại sao hai người biết con ở đây mà đến cứu chúng con kịp thời vậy?”
Ánh mắt Dạ Ngân Tuyết lướt nhìn Dạ Khải Hiên, Nam Hoàng Trung và Tạ Anh Minh, ba người các anh lắc lắc đầu, ba người bọn anh không có nói cũng không biết tại sao Dạ Thành Đông và Hạ Tử Quyên lại biết chuyện.
Lục Dĩ Tường khẽ nhếch môi cười lên tiếng nói:”Ba mẹ của con đã biết con ở đây từ lúc con bỏ đi lận kìa, không điều tra ra được thì cho người theo dõi là biết ngay thôi, hai người họ luôn cho người âm thầm bảo vệ con đấy.”
Dạ Ngân Tuyết nhớ ra bả vai của Dạ Thành Đông bị thương, cô khẽ cau mày hỏi:
“Ba! Vết thương của ba sao rồi?”
“Ba không sao, con yên tâm đi.” Dạ Thành Đông nở nụ cười yêu thương, xoa đầu của Dạ Ngân Tuyết, ngồi xuống cạnh cô, không nhanh không chậm cất giọng nói tiếp:
“Con đó đúng là ngốc quá, sao lại tự mình chịu khổ như vậy, cho dù là con có thai ba mẹ cũng đâu có bắt con phải đi phá đâu chứ, gia đình chúng ta đâu phải là không có khả năng nuôi.”
Dạ Ngân Tuyết mếu máo, bật khóc ôm chằm lấy ba của mình:”Con xin lỗi vì đã làm ba mẹ và mọi người lo lắng.”
“Tiểu Tuyết! Sao khi xuất viện con hãy cùng ba mẹ quay trở về nhà có được không? Ở đấy có ba mẹ và mọi người bảo vệ con như vậy sẽ an toàn hơn.”
Dạ Ngân Tuyết gật đầu đồng ý, cánh cửa phòng bệnh bỗng nhiên được mở ra, từ bên ngoài một chàng trai mặc vest màu xám, trên áo có đeo huy hiệu hoàng gia, cả người tỏa ra khí chất cao quý khó ai sánh bằng, gương mặt đẹp như tạc tượng khiến người khác phải ngước nhìn say đắm, anh cười nhẹ nhìn Dạ Ngân Tuyết, cất giọng nói:
“Tiểu Tuyết! Trong thời gian em ở đây anh nghĩ em cần phải có một quân đội hoàng gia bảo vệ đấy.”
“Albert?” Dạ Thành Đông, Hạ Tử Quyên, Dạ Khải Hiên, Dạ Ngân Tuyết cùng Clara và Phương Thần đồng loạt thốt lên trong sự bất ngờ, khó tin. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m <script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>